Hắn nhẫn nhịn tất cả, nhường nhịn tất cả. Cả đời này, chỉ có một nữa tử hắn yêu, chính là Khổng Vân Nga.
“Vì sao? Ngươi vì sao lại làm như vậy?”
Thiết Mã cúi đầu, hồi lâu không nói.
Mãi đến khi Kim Qua siết c.h.ặ.t bả vai hắn, gã mới nổi giận.
Gã chưa bao giờ sợ ca ca của mình, bởi vì ca ca luôn nhường nhịn gã.
“Ai bảo ngươi giấu diếm? Nếu ta sớm biết nàng ta là Khổng Vân Nga, ta cũng sẽ không…”
“Ngươi nói bậy!” Kim Qua quát, “Chuyện của ta, có chuyện nào ngươi không biết? Ta chưa từng nói với ngươi sao?”
Thiết Mã bỗng chốc xìu xuống.
“Hôm đó ta hồ đồ.” Gã thừa nhận, “Hồ đồ thật, xin lỗi, A ca.”
Phùng Vận cười lạnh một tiếng, “Ngươi không phải hồ đồ, ngươi là bị Trần phu nhân mua chuộc, cố ý làm vậy.”
Thiết Mã trừng mắt nhìn nàng, giọng lạnh như băng: “Ngươi nói bậy cái gì?”
Phùng Vận nhàn nhạt đáp: “Hôm đó, người vốn dĩ bị lột sạch xiêm y, trói dưới gốc bồ đề để bêu xấu thiên hạ, chính là ta. Đúng không?”
Ánh mắt Thiết Mã co rút, độc ác nhìn nàng chằm chằm. Nhưng Phùng Vận chỉ khẽ cười, quay sang nhìn Khổng Vân Nga:
“Ngày đó ngươi hỏi ta, vì sao đưa ngươi đến An Độ? Đây chính là một trong những lý do.”
Khổng Vân Nga kinh ngạc nhìn nàng.
Phùng Vận nói tiếp: “Thiết Mã bị Trần phu nhân thiết kế, thua một khoản tiền lớn không thể trả nổi, lại sợ Tiêu Trình biết được, nên bị bà ta uy hiếp…”
Nàng dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào Khổng Vân Nga: “Vân nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595360/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.