"Á!!!"
Thôi Trĩ hét lớn: "Cứu mạng!"
Phùng Vận lập tức đứng dậy ngăn cản, "Tử Tử!"
Ngao Tử nghe thấy tiếng hét, vội vàng nhảy lên mái đình tranh. Có lẽ vì hoảng sợ, thân thể nó căng cứng, thò đầu ra vươn mình, lưng cong như một chiếc cung, miệng phát ra tiếng rít gừ cảnh báo...
Phùng Vận vội vàng xin lỗi, bảo nha hoàn mang nước cho Thôi Trĩ để bình tĩnh lại.
"Không bị thương chứ, nữ lang?"
Thôi Trĩ ôm lấy cánh tay, vẻ mặt như muốn nôn mửa, khuôn mặt tròn xoe nhỏ nhắn trắng bệch như sáp.
"Phùng nữ lang ở nơi này sao lại nuôi con mèo xấu xí thế này..."
Phùng Vận nhíu mày, "Nó không xấu."
Thôi Trĩ nhíu mày đáp lại: "Nhưng nó lại cắn khách nhân, nhanh chóng g.i.ế.t nó đi."
Phùng Vận nghĩ đến lời của Bùi Quyết trước khi rời đi hôm ấy, nhìn lại vẻ mặt tái nhợt của Thôi Trĩ, rồi nghiêm túc nói:
"Xin lỗi, làm nữ lang sợ rồi. Ngao Tử bình thường không làm hại ai, nó rất ngoan, chỉ là hơi nhút nhát và sợ người lạ. Nếu quần áo của nữ lang bị hư hại, ta sẽ đền bù."
"Không cần ngươi đền." Thôi Trĩ đã chịu đủ cảm giác tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phù Dương Nghi:
"Ta sẽ quay về thành trước."
Phù Dương Nghi cũng không thể nói gì thêm.
"Vậy ngươi đi trước đi, ta sẽ về sau."
Phùng Vận không nghĩ sẽ giữ họ lại dùng bữa, càng không ngờ Phù Dương Nghi lại không khách khí như thế, tiễn Thôi Trĩ đi xong, liền nhanh chóng bảo người chuẩn bị bữa ăn.
Quý nhân từ Trung Kinh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595400/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.