Trước đây, ruộng đất Phùng Kính Đình chiếm được đều là đất tốt, màu mỡ. So với đất hoang cằn cỗi, việc khai khẩn dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, nàng còn mượn được mấy con bò từ nhà họ Vương, lần này cày đất, bò đã góp sức không ít.
Huống hồ, còn có hơn trăm “con bò” của Vệ Tranh...
Lực lượng lao động tốt như thế, đem ra cày đất tốt đúng là phí phạm. Vì vậy, ngay từ đầu, nàng đã phân cho Vệ Tranh và đám cấm quân kia mảnh đất hoang khó khai khẩn nhất trong làng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một nhóm cấm quân trẻ tuổi đã bị cái nắng gay gắt của ‘lão hổ mùa thu’ làm bong tróc cả một lớp da.
Do đó, khi Phùng Vận đích thân đến ruộng mời Vệ Tranh, cúi người xin lỗi, tỏ ý cảm ơn họ đã vất vả, đồng thời nói rằng sẽ mở tiệc tại điền trang để mời hắn “thưởng vũ nghe nhạc, uống trà ngắm trăng”, Vệ Tranh lập tức đồng ý mà không chút do dự.
Làm ruộng thật khổ quá.
Y không thể từ chối niềm vui hưởng thụ.
---
Hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp.
Đến tối, thời tiết mới dịu mát đôi chút.
Dưới chân thủy tạ ở đình sen của Trường Môn trang, có một bãi đất trống bằng phẳng, lát đá xanh. Trước đây, nơi này được dùng để phơi thóc. Nay kê thêm bàn ghế, trải chiếu cỏ, nhìn qua cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Trong viện, tiếng cười nói rôm rả.
Ngoài tiếng đàn sáo và ca múa, điền trang còn chuẩn bị các trò chơi như b.ắ.n bi, ném hồ.
Nhiều dân làng trước đây chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595560/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.