Bùi Quyết không tỏ thái độ, chỉ ôm quyền đáp lễ: “Đài chủ đi thong thả, không tiễn xa.”
“Không cần tiễn, không cần tiễn. Chuyến này về Trung Kinh, mọi việc cứ để ta lo liệu, ngươi không cần phải bận tâm.”
Ngao Chính tỏ vẻ khách khí, liếc nhìn nhi tử với bộ dạng như lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, ông ta bất giác cảm thấy đau đầu, chỉ đành thở dài nặng nề, chui vào xe ngựa.
Tiễn Ngao Chính rời đi, Bùi Quyết dẫn theo đám tùy tùng rời khỏi Trường Môn trang.
Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng nghỉ đến tận trưa, ngủ một giấc thoải mái, sau đó mới dậy dùng bữa.
Sau tiết Lập Thu, thời tiết vẫn chưa dịu mát, oi bức đến khó chịu.
Không có việc gì làm, Phùng Vận nghĩ đến chuyện “quan tâm” đám cấm quân của Vệ Tranh.
Ngao Chính đã hồi kinh phục mệnh, chỉ cần triều đình chưa có lệnh mới, đám người này vẫn phải ở lại thôn Hoa Khê làm việc.
Điều Phùng Vận cần làm lúc này là tận dụng triệt để nguồn nhân lực, khiến họ tạo ra giá trị tối đa cho thôn Hoa Khê …
Vừa bước ra khỏi trang, nàng đã nghe có người gọi mình.
Là tân thê tử Vương thị của Diệu đại phu, nhìn tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, tính tình rất nhiệt tình, phóng khoáng.
Thấy bà đang tưới nước cho mảnh đất mới trồng rau trước cửa nhà, Phùng Vận tò mò bước lại gần.
“Đã gieo xong rồi à?”
“Gieo rồi.” Vương thị vui vẻ đáp, tay cầm gáo nước, tay chỉ vào mấy luống đất. “Đây là cải củ, bên này là rau dền.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595570/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.