Câu hỏi này, quả đúng nhắm trúng điểm yếu của Phùng Vận.
"Chỉ đợi thế tử mở lời mà thôi." Phùng Vận đã chuẩn bị từ trước, hai tay dâng lên một cuốn sổ nhỏ. "Những điều ghi chép trong cuốn sổ này, đều thích hợp áp dụng tại Vân Xuyên quốc. Tuy nhiên..."
Thuần Vu Diễm nhướng mày: "Tuy nhiên cái gì?"
Phùng Vận mỉm cười: "Thuật thì là chết, người mới là sống. Các phương pháp canh nông được ghi chép phần lớn đều thâm ảo, khó lĩnh hội…"
Nàng dừng lại một chút, hòa nhã nói: "Chờ sau khi chiến sự kết thúc, ta sẽ theo thế tử đến Vân Xuyên quốc, đích thân truyền thụ, tuyệt đối không nuốt lời."
Đây là nàng tự bồi thêm giá trị cho bản thân, tìm kiếm một nơi để bám rễ sinh tồn.
Thuần Vu Diễm lại nghe đến ngứa ngáy trong tai.
Nói vòng vo nhiều như vậy, chẳng phải là muốn cùng hắn trở về Vân Xuyên sao?
Ánh mắt hắn trầm xuống, sâu thẳm nhìn nàng một cái.
"Được thôi. Bản thế tử không sợ ngươi giở trò. Nếu thu hoạch không được như lời ngươi nói, ta sẽ lấy đầu của ngươi."
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Phùng Vận cúi thấp mình thi lễ, lén quan sát biểu cảm của hắn.
Thuần Vu Diễm căm hận nàng một cách thẳng thắn như vậy, nếu huynh đệ nhà họ Cát rơi vào tay hắn, sao lại không có lấy nửa điểm phản ứng?
Phùng Vận liếc nhìn quanh sân một lượt, mỉm cười: "Lần trước đến Hoa Nguyệt Giản đã là đêm khuya tĩnh mịch, không có tâm trí thưởng ngoạn cảnh sắc trong vườn, thật sự đáng tiếc… Nếu thế tử không chê, liệu có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595651/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.