“Chuyện này phải giữ kín như bưng.”
Sau khi căn dặn xong, Phùng Vận chỉ vào chiếc đồng hồ nước trong phòng.
“Nửa canh giờ sau, để Ngao thị vệ biết hành tung của ta.”
Thường Đại Tài tuy mơ hồ không hiểu hết nhưng vẫn cúi đầu đáp:
“Rõ.”
14- Thế tử Vân Xuyên.
Muốn lặng lẽ rời phủ mà qua mặt Ngao Thất là điều không dễ dàng.
Nhưng thật may mắn, tối nay Ngao Thất cùng Diệp Sấm đã đi uống rượu, chỉ còn lại hai thị vệ khác thấy Phùng Vận đóng cửa nghỉ ngơi thì tự giác lui ra đứng gác bên ngoài Trường Môn viện.
Nhờ vậy, Phùng Vận dễ dàng rời đi qua cổng hậu phía góc.
Hoa Nguyệt Giản đã đóng cửa từ khi quân Bắc Ung tiến vào thành, cả con phố lặng ngắt không một bóng người. Đi thẳng qua cửa chính quá dễ bị chú ý, Phùng Vận dẫn Đại Mãn và Tiểu Mãn vòng ra cửa sau ven sông để vào.
Cửa khép hờ, chỉ cần gõ nhẹ đã mở.
Đi vào là một tiểu viện yên tĩnh, có hồ sen, có trúc xanh, đượm nét thanh nhã.
Đây là nơi lớn nhất của thú vui phong nguyệt trong quận An Độ, nhưng ai là chủ nhân đứng sau thì người thường không ai biết được…
Phùng Vận chỉ biết đến bí mật này trong kiếp trước, khi Tiêu Trình lên ngôi hoàng đế nước Tề, dẫn binh bắc tiến giao chiến ba tháng với quân Bắc Ung, cuối cùng đàm phán hòa hoãn. Người đã thúc đẩy sự thành công của cuộc hòa đàm chính là thế tử của nước trung lập Vân Xuyên – Thuần Vu Diễm.
Và Thuần Vu Diễm khi đó lại ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595728/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.