Không, vượt qua nàng, ánh mắt họ nhìn thẳng về phía thao trường nơi Bùi Quyết đang luyện binh.
Sẽ xảy ra chuyện xấu! Phùng Vận trong lòng chấn động.
Quả nhiên, nàng thấy người đó bất giác khựng lại, dường như cảm nhận được điều gì, bất ngờ quay đầu nhìn về phía này...
Những giọt mồ hôi lăn dài theo chân mày hắn.
Đôi mắt đen sâu thẳm, vừa hung dữ vừa hoang dại, lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả.
Phùng Vận thầm cảm thấy may mắn, nơi nàng đứng không có ánh sáng.
Nàng có thể nhìn rõ Bùi Quyết.
Nhưng Bùi Quyết không thể nhìn thấy các nàng.
Sau một lát dừng chân, lửa từ đuốc bên thao trường dường như có chút di chuyển, chắc là Phù Dương Cửu đã tới. Bùi Quyết cắm cây trường thương lên giá binh khí, khoác áo ngoài, trở về trại, để lại một bóng lưng lạnh lùng nghiêm nghị...
Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Đại Mãn và Tiểu Mãn, sau đó ôm lấy ngực, đợi hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, rồi quay về tiếp tục chìm trong giấc mộng.
---
Trong đại trướng trung quân, Phù Dương Cửu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ rực dưới ánh đèn của Bùi Quyết, suýt chút nữa hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
"Vọng Chi, ngươi vừa ăn t.hịt người à?"
Bùi Quyết nghiêng người tựa vào chiếc bàn gỗ cứng, một chân duỗi thẳng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống từ cằm kiên nghị, hơi thở vẫn chưa thể ổn định...
Hắn thở dốc, trầm khàn.
Ánh mắt đầy sát ý lạnh người.
Phù Dương Cửu cúi xuống bắt mạch cho hắn.
"Âm dương mất cân đối,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1595734/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.