Nàng hận không thể xé nát lớp mặt nạ băng lạnh này.
Hai cánh tay siết chặt, mạnh mẽ quấn lấy cổ hắn.
"Chẳng lẽ tướng quân đã quên những lời từng nói?"
"Hửm?" Hắn nhướng mày.
"Ngày ấy rời khỏi Trường Môn, tướng quân lưu thư, nói rằng… sẽ cho ta ăn ngon? Hử?"
Giọng nàng mê hoặc lòng người, như thể đang trêu chọc.
Bùi Quyết khẽ khựng lại, bàn tay siết c.h.ặ.t bờ vai nàng.
Ánh mắt giao nhau trong không khí, hơi thở chỉ cách nhau một tấc.
Có những lời không cần nói cũng tự hiểu, nhưng hôm nay Bùi Quyết lại đặc biệt kiềm chế, ánh mắt chằm chằm dõi theo nàng, như muốn lột trần từng tấc da thịt, dùng lực mà lại tàn nhẫn, thế nhưng thân thể vẫn không hề nhúc nhích.
Phùng Vận đợi đến mức hô hấp rối loạn, ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi hắn…
"Bẩn." Hắn theo bản năng nghiêng tránh.
Từ trên tường thành xuống, phong trần mệt mỏi, hắn không muốn chạm vào nàng.
Nghe thấy chữ "bẩn", Phùng Vận tức đến mức phát điên, bật người cắn xuống, nhưng không chạm được môi, lại cắn ngay vào cằm hắn.
Dùng một chút sức, chắc chắn sẽ đau. Nhưng Bùi Quyết lại không hề rên một tiếng, chỉ vung tay kéo nàng áp xuống giáp trụ, không cho nàng cử động.
Phùng Vận vùng vẫy.
Tay chân phối hợp, hơi thở gấp gáp như móc câu móc c.h.ặ.t trái tim người nam nhân.
Hắn càng kiềm chế, nàng càng sốt ruột, vô thức mà đ.â.m sầm vào hắn. Thân thể hắn so với miệng càng thành thực hơn, sớm đã kìm nén không nổi. Sự mềm mại chạm vào rắn chắc liền bùng lên tia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1596521/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.