Không được…
Nàng ta kiên quyết gạt phắt ý nghĩ đó.
Chỉ cần nhẫn nhịn năm ba ngày, nhiều nhất là mười ngày, liền có thể dập tắt hoàn toàn tâm tư của hoàng huynh.
Đáng giá!
Tiêu Dung che mũi, để mặc tỳ nữ giúp nàng ta nới lỏng y phục…
Vừa mới ngồi xuống, bên tai bỗng vang lên tiếng sột soạt.
Ngay sau đó, từ trong bụi cỏ lao ra mấy bóng người, nhanh như chớp vung đao bổ tới…
"Đừng động."
Những kẻ đó hành động quá nhanh, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, lưỡi đao lạnh lẽo đã kề sát cổ.
Thao Dang
Hai tỳ nữ phản ứng chậm hơn một nhịp, đến lúc này mới hoảng loạn hét lên.
"Cứu mạng!"
Lúc này, thị vệ của Tiêu Dung mới giật mình quay phắt lại…
Đáng tiếc, đã muộn.
Vì để tránh mạo phạm Trưởng công chúa, bọn họ luôn đứng cách xa.
Còn những kẻ vừa xông tới kia, chỉ lạnh lùng quan sát nàng ta, vị Trưởng công chúa cao quý trong bộ dạng xiêm y không chỉnh tề, ánh mắt đầy vẻ ngang ngược, chẳng chút cung kính.
"Nữ lang đã giải quyết xong chưa? Xong rồi thì đứng lên, đi theo bọn ta."
Mặt Tiêu Dung đỏ bừng đến tận mang tai.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng chịu nỗi nhục như vậy.
Mấy người này… xa lạ, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, tay đều cầm vũ khí, không phải quân binh Đại Tấn, mà chính là những kẻ vừa nãy còn ở trên mấy con thuyền kia…
Không khó để tưởng tượng, vừa rồi khi nàng ta vén áo hành sự, bọn chúng đã nhìn thấy tất cả…
Tiêu Dung chỉ hận không thể c.h.ế.t đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/1596541/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.