Không trách được y lại nói ra câu "y giả nhân tâm", bởi vì nội dung trong quyển sách này, đối với nữ lang mà nói, thực sự quá mức mạo phạm.
Phù Dương Cửu còn kẹp một tờ giấy trong sách.
"Nữ lang không có phụ mẫu thân quyến ở bên cạnh, hẳn là không có người dạy bảo. Vì vậy, ta dùng lời của y giả, nói với nữ lang đôi ba câu."
Phù Dương Cửu viết rất uyển chuyển, nhưng Phùng Vận đọc liền hiểu.
Đại ý là Bùi Quyết mắc chứng dương táo, thường xuyên dùng thuốc để khống chế. Phù Dương Cửu dù là người hành y, cũng hiểu rõ đạo lý "dược có ba phần độc". Dẫu y đã tận tâm điều trị, nhưng căn bệnh này thường xuyên khó áp chế. Sau đó, trong thư còn dạy nàng nên giúp tướng quân giải tỏa nhiều hơn, thông cảm rằng hắn là "bệnh nhân", nhẫn nhịn, bao dung. Cuối cùng còn hàm súc nhắc đến vài điều khác, Phùng Vận đọc mà hiểu hiểu mơ mơ...
"Người này có bệnh."
Nàng lật xem sách mà chẳng có cảm giác gì.
Những thứ như vậy, nàng từng xem qua từ trước. Đó chỉ là sách vỡ lòng dùng để dạy nữ tử "biết chuyện người", chuẩn bị cho đêm tân hôn. Trong mắt nàng, quá sơ đẳng. Chỉ tùy ý lật qua rồi tiện tay đặt dưới gối.
Lúc này, Đại Mãn trở về.
Hai má nàng ta hơi ửng hồng.
"Diệp thị vệ nói, nữ lang... nữ lang vẫn không nên dò hỏi thì tốt hơn."
Phùng Vận liền thấy khó hiểu: "Vì sao không thể hỏi?"
Đại Mãn cúi đầu, cắn môi.
"Diệp thị vệ không chịu nói. Nhưng nô tỳ vừa nãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2542774/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.