“Phùng Thập Nhị.” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi khẽ, bị chính tưởng tượng của mình dằn vặt đến tơi tả.
Hắn rất muốn chửi ầm lên mắng Bùi Quyết một trận, đồ không biết xấu hổ, dám làm loại chuyện đó ngay trong trang viện của hắn. Thế nhưng từng dây thần kinh trong đầu lại bị tiếng động từ phòng bên khuếch đại vô hạn, tiếng nữ nhân rên rỉ ngọt ngào, xen lẫn tiếng thở gấp trầm thấp của nam nhân, như hiện ra trước mắt, khiến hắn không tự chủ mà nghĩ đến cảnh bọn họ điên c.uồng quấn lấy nhau.
A! Một tiếng kêu rất nhỏ vang lên từ phòng bên.
Dây thần kinh c.uối cùng trong đầu Thuần Vu Diễm hoàn toàn đứt đoạn.
Hắn biết tên c Bùi Vọng Chi kia đã thành sự, vừa tức vừa giận, một luồng nóng rực quặn lên từ bụng dưới, khiến hắn sống không nổi mà c.h.ế.t cũng không xong, nghiến răng, đổi tay một cách thô bạo, tốc độ nhanh đến mức như tàn ảnh.
“Vận nương…” Giọng Bùi Quyết khàn khàn bật ra.
“Tướng quân… ưm…”
Giữa cơn c.uồng phong mưa bão, hai người họ hoàn toàn không biết cách vách có tai, trong phong ba c.uộn trào ấy, chìm nổi đắm say.
Hai bàn tay siết c.h.ặ.t lấy nhau, mười ngón đan xen, khớp tay trắng bệch vì lực siết…
Phùng Vận lẩm bẩm rất nhiều.
Những lời nói mơ hồ, lẫn trong hơi thở gấp gáp, không thể phân biệt được rõ ràng.
Còn Bùi Quyết, lại chẳng nói gì cả.
Nàng quá mềm mại, còn hắn thì sinh ra đã cao lớn lực lưỡng, sự không cân xứng đến cực điểm khiến mỗi động tác hắn đều phải hết sức khống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mon-hao-te-yeu/2701879/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.