Đỗ Trường Phong đứng đờ người, không biết nên “giải quyết” cô gái này thế nào. Bác sĩ nói cô bị bệnh tim nghiêm trọng, lâu ngày không được điều trị, bệnh tình đã không thể kiểm soát, lúc nào tim cũng có thể ngừng đập. Đỗ Trường Phong buồn rầu nghĩ ngợi, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?
Anh đi đi lại lại trong phòng bệnh, y tá yêu cầu anh không hút thuốc, anh coi như gió thoảng ngoài tai. Cô y tá có khuôn mặt đầy tàn nhang tức giận nhìn anh, cảnh cáo: “Nếu anh còn hút thuốc, tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”
“Vết tàng nhang trên mặt cô đáng yêu thật đấy!” Đỗ Trường Phong như thể muốn trêu tức cô ta.
“Đồ thần kinh!”
“Sao cô biết tôi bị thần kinh?”
“Đúng là đồ thần kinh!” Y tá giận dữ, giật cửa bước ra ngoài.
Đỗ Trường Phong cố ý lớn tiếng gọi với: “Này, cô ơi, sao cô biết tôi bị thần kinh thế?”
“Dĩ nhiên là tôi biết rồi.” Ngoài cửa có giọng đùa cợt của một người đàn ông đáp lại.
Tiếp đó cửa được mở, Vi Minh Luân bước vào, cười ha hả. Thấy Vi Minh Luân bước vào, Đỗ Trường Phong không khỏi ngạc nhiên: “Sao anh đã đến rồi?”
“Không phải anh gọi điện cho tôi nói anh ở đây sao? Vi Minh Luân ngồi xuống chiếc ghế tựa bên giường bệnh, kinh ngạc nhìn Thư Mạn nằm trên giường bệnh, rồi lại ngước đầu trừng trừng nhìn Đỗ Trường Phong. “Hôm trước còn lành lặn, sao giờ lại thành thế này? Anh làm gì cô ấy rồi?”
“Anh quản được tôi chắc!” Đỗ Trường Phong bực bội nói.
“Sam, anh có tình người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-mong-luu-ngan/412101/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.