Thẩm Thư Đình cũng không phải chỉ nói suông. Từ đó về sau, mỗi ngày xe đưa Bạch Âm Niên đến công ty đều có nhiều thêm một Giản Trì.
Mọi người trong công ty dần dần quen với cái đuôi phía sau Bạch Âm Niên, buổi sáng chào hỏi đồng thời cũng không quên cậu phía sau. Giản Trì có lần vào nhầm phòng trà, bị một đám nhân viên nhàn hạ “giam giữ” mười phút. Có người hỏi cậu có phải là họ hàng của Bạch Âm Niên hay không, có người hỏi cậu bao nhiêu tuổi, đi học ở đâu, còn hỏi Bạch Âm Niên có phải cũng nghiêm khắc như vậy hay không. Giản Trì cảm giác bị một loạt mùi nước hoa bao vây chóp mũi, buồn bực đến mức không biết nên trả lời cái nào trước, cũng may cuối cùng Hàn Chính từ bên cạnh bước ra ngăn cản, người tụ tập bên cạnh Giản Trì cũng vội vàng giải tán đi.
“Lần sau không cần trả lời, nếu như không tránh được, cậu có thể nói mình là tiểu bối trong nhà chủ tịch Bạch.” Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, lời nói của Hàn Chính cũng nhiều hơn một chút.
Giản Trì không chắc chắn hỏi: “Điều này có phải không được tốt lắm không?”
Hàn Chính nói: “Chủ tịch Bạch cho phép.”
Năm từ này giống như một kim bài miễn tử.
Bạch Âm Niên ngồi ở phía sau bàn lật xem văn kiện, ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt chạm tới Giản Trì thì thiếu đi vài phần sắc bén của công việc, nói ra mục đích gọi cậu tới: “Tối nay tôi có việc, sau khi kết thúc sẽ có người đưa cậu trở về.”
Trong khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349787/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.