Giản Trì không thể tin rằng tất cả lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Đã lâu không có chạy dữ dội như vậy, tiếng gió gào thét đâm vào màng nhĩ đau nhức, Thiệu Hàng kéo cổ tay cậu, chạy về phía không biết là nơi nào, gió thổi phồng áo, lộ ra vòng eo nhỏ gầy gò mạnh mẽ theo mỗi lần nhấc chân. Giản Trì thật sự không thở nổi, bước chân trên nền xi măng càng ngày càng vất vả, cố gắng túm lấy Thiệu Hàng.
“Chậm, chậm chút.”
Thiệu Hàng quay đầu lại, không hề phòng bị mà dừng lại, Giản Trì chạy đến mức đầu óc choáng váng ngã vào lồng ngực của hắn. Lúc này hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, Giản Trì dựa vào một góc tường, khôi phục lại hô hấp hỗn loạn: “Đủ xa chưa? Có người đuổi theo không?”
“Không có ai đuổi theo.”
“Đây là nơi nào?”
Ai ngờ Thiệu Hàng lại cười nói: “Tôi cũng không biết.”
Giọng nói trầm thấp liên tục hơi chấn động lồng ngực, Giản Trì như bị điện giật ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. Con đường yên tĩnh không một bóng người, cảnh tượng xa lạ hình như đã từng thấy trên xe lúc tới, lại giống như không có. Trái tim càng ngày càng nặng trĩu của Giản Trì đập liên tục: “Chúng ta lạc đường rồi sao?”
“Sợ cái gì? Bỏ trốn không phải là muốn chạy trốn đến chân trời góc biển, không để cho ai tìm thấy sao.”
Giản Trì thật muốn bổ đầu Thiệu Hàng ra xem một chút, may mà khi Thiệu Hàng nói vào bên tai cậu những lời đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349798/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.