Giản Trì hít thở không thông, quần áo trên vai mơ hồ bị nước thấm ướt. Cậu cẩn thận, chậm rãi ôm lấy lưng Văn Xuyên, gầy gò đến mức đủ để cảm nhận được đường nét của xương bả vai, không dám dùng sức.
“Tôi sẽ không đi.”
Yên tĩnh một lúc, Giản Trì nhẹ nhàng nói câu thứ hai: “Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ ở đây với cậu.”
An ủi người khác không phải là thế mạnh của Giản Trì. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức truyền thẳng lời nói trong lòng của mình cho Văn Xuyên, để cho cậu ta dễ chịu một chút. Cậu kéo Văn Xuyên đang im lặng ngồi xuống sô pha, rốt cục cũng thấy rõ mặt Văn Xuyên. Đôi môi mỏng mím chặt, mí mắt và đuôi mắt ửng đỏ đều dính nước mắt trong suốt, mấy sợi tóc buông xuống bên tai thêm một chút cử chỉ yếu ớt. Chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh lùng, lộ ra vẻ kiềm chế và lạnh nhạt.
Cậu ta tránh khỏi tầm mắt của Giản Trì, dường như không hy vọng bị nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy, khi mở miệng lần nữa, bình tĩnh che đậy tiếng run rẩy: “Sáng nay, Phó Chấn Hào tới tìm tôi.”
“Cậu…” Giản Trì không thể nói ra chữ “Cha”, mơ hồ đoán được Văn Xuyên muốn nói gì tiếp theo, cẩn thận hỏi: “Ông ta tìm cậu làm gì?”
“Ông ta muốn tôi đổi họ và trở lại nhà họ Phó, hai tuần sau tổ chức một bữa tiệc.” Hai mắt của Văn Xuyên nhấp nháy trong bóng tối, không thể nhìn thấy là chán ghét hay là chết lặng: “Bà ngoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349801/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.