Trong nhà này chưa từng náo nhiệt như vậy, mặc dù bầu không khí có hơi căng thẳng, nếu số người có thể thể hiện cho sự náo nhiệt, câu đầu tiên vẫn tính.
Đối với Giản Trì mà nói, đây lại là hiện trường kỳ lạ đến không thể hình dung. Từ lúc vào cửa đến bây giờ Thiệu Hàng và Văn Xuyên đều không nói bất kỳ lời nào, bọn họ không hẹn mà cùng coi đối phương như không tồn tại, ăn ý như vậy làm cho Giản Trì hơi thở phào nhẹ nhõm. Khi giọng nói của Văn Xuyên vang lên, trái tim vừa mới hạ xuống lại siết chặt lại một chút.
“Vừa rồi cậu đi đâu?”
Văn Xuyên nói chuyện rất thản nhiên, nhưng cậu ta không nói “các cậu”.
Giản Trì không giấu diếm, chỉ dừng lại một chút khi nói đến phần trèo tường: “Tôi và Thiệu Hàng đi dạo gần đây, đi ngang qua trường học rồi vào đó dạo một vòng.”
“Cậu ta tới đây từ khi nào?”
Những lời này hỏi trước mặt Thiệu Hàng, lại giống như cậu ta căn bản coi sự tồn tại của Thiệu Hàng như không khí, Giản Trì dừng một hồi: “Sáng nay…”
“Hỏi kỹ như vậy để làm gì?” Thiệu Hàng chen lời vào, hắn liếc xéo Văn Xuyên, vừa cười châm chọc vừa nói ra những lời không có chút ấm áp: “Cậu quản rộng quá rồi phải không?”
“Tôi không hỏi cậu.”
“Tôi không ngại trả lời.”
Thiệu Hàng chống cằm, không nhanh không chậm tiếp lời: “Thế nào, ra khỏi trường không có chỗ đi, cuối cùng nhà họ Phó cũng đuổi cậu ra ngoài rồi sao?”
“Cậu đang nói về bản thân mình à?” Sắc mặt Văn Xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/1349883/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.