Đối diện với ánh mắt của Bạch Âm Niên, cuối cùng Giản Trì cũng nhận ra hắn đã hiểu lầm chuyện gì. Cậu khẽ mấp máy môi: “Tôi chỉ đến đây hóng gió thôi.”
Lực siết trên cánh tay cậu đột nhiên mạnh hơn, sau đó từ từ buông lỏng ra, Bạch Âm Niên nhíu chặt lông mày lại: “Sau này đừng ra ban công một mình.”
Vì nguy hiểm sao?
Giản Trì biết Bạch Âm Niên nhầm tưởng rằng cậu sắp làm mình bị thương nên vừa rồi mới ra tay vội vàng như vậy. Tuy chỉ là hiểu lầm nhưng sau khi hiểu ra, Giản Trì vẫn thấy cảm động trước hành xử của Bạch Âm Niên.
Cảm kích vẫn là cảm kích, nhưng khó tránh khỏi hoang mang, trong suy nghĩ của Bạch Âm Niên cậu là người yếu đuối như vậy sao?
Không rõ Bạch Âm Niên đã lí giải ánh mắt của Giản Trì thành chuyện gì khác, Bạch Âm Niên đi đến bên cạnh cậu, cùng cậu ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa xa: “Còn mười phút nữa mới đọc xong kịch bản. Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về. Buổi tiệc sẽ kết thúc vào lúc mười hai giờ đêm.”
Không nghi ngờ gì nữa, “kịch bản” là đang ám chỉ Bạch Hy Vũ.
Ban đầu Giản Trì không có ý định lấy thông tin gì từ chỗ Bạch Âm Niên, cho dù Bạch Thư Quân và Bạch Hy Vũ có phạm bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa, và Bạch Âm Niên có thất vọng đến mức nào, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngay từ đầu họ là người một nhà. Việc người ngoài xen vào chuyện trong nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-nam-sinh-quy-toc/478197/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.