Sau khi Cẩm Nhan đi rồi, thời gian dường như trôi qua rất chậm, tựa như tất cả mọi vật đều bị kéo chậm lại một bước, chậm đến mức khiến người ta không cảm nhận được rằng nó đã trôi qua.
Thanh Nhược ngồi dưới lầu chốc lát, trong lòng rất buồn bực, nàng không muốn cứ tiếp tục ngẩn người ngồi trong đại sảnh một mình như thế này nữa, nên quyết định ra ngoài.
Cửa tửu lâu đã được Thanh Liệt an bài binh lính canh giữ, tất cả đều đứng nghiêm, dáng vẻ đều đã qua huấn luyện nghiêm khắc. Mấy người thấy Thanh Nhược ra cửa, một người trong nhóm thủ binh ngẩng đầu hỏi theo thông lệ: "Thanh cô nương muốn đi đâu?"
"Ra ngoài tùy tiện đi một chút." Thanh Nhược nói.
"Đợi tiểu nhân an bài mấy thị vệ đi theo bảo vệ Thanh cô nương." Thị vệ kia nghiêm túc nói.
"Không cần, bên cạnh ta có ám vệ bảo vệ." Thanh Nhược cự tuyệt nói.
Thị vệ kia lại quá nguyên tắc, không để ý đến Thanh Nhược cự tuyệt, vẫn kiên quyết chọn bốn thị vệ, sau đó quay đầu nói với Thanh Nhược: "Xin Thanh cô nương thông cảm, tướng quân nói, nhất định phải bảo vệ các ngươi an toàn. Những thị vệ này sẽ không theo quá gần, Thanh cô nương có thể không cần chú ý đến sự tồn tại của bọn họ."
Thanh Nhược nhất thời im lặng, cũng không cùng hắn tranh chấp nữa, tùy hắn thôi.
Sau khi trải qua tối hôm qua, thôn Ngọc Đóa thoáng rút đi chút vắng vẻ, trên đường cũng bắt đầu có thôn dân bận rộn, dù gì cũng nhiều thêm chút nhân khí. Thôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/1618260/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.