Trên mặt Thẩm Liên Thành lại không thấy có bất kỳ sự tức giận nào, ngược lại cười như không cười nhìn Thanh Nhược.
Thanh Nhược nhìn người trước mắt, rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nàng cực nhanh đưa tay ra nắm lấy tay phải bị thương của Thẩm Liên Thành, mở bàn tay kia ra trước mặt mình.
Làn da trắng mịn như phấn, chạm vào hơi lành lạnh.
Liên Thành biểu ca trong trí nhớ của nàng, bởi vì tập võ từ nhỏ, lòng bàn tay đều là vết chai sạn, vả lại hỏa khí trong cơ thể nam tử rất lớn, huống chi hiện giờ chỉ mới đầu thu, nên nhiệt độ cơ thể sẽ không thấp như vậy.
Đối phương mặc cho Thanh Nhược nắm tay của mình, cũng không lên tiếng, đáy mắt lại chậm rãi nổi lên một lớp sương mỏng.
Ngón tay Thanh Nhược tinh tế lướt qua vết thương còn chưa kết vảy kia. Máu vẫn còn đọng lại trên đó, lộ ra càng lúc càng nổi bật trên làn da trắng nõn. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng sáng bóng, ngón tay thon dài.
Đó rõ ràng là đôi tay mà mình đã quá quen thuộc.
Thân thể Thanh Nhược run rẩy, sau đó nhẹ nhàng vùi mặt vào lòng bàn tay kia. Làn môi mềm mại rơi xuống trên vết thương, cùng rơi xuống còn có lệ nơi khóe mắt.
"Ta đến đón ngươi."
Người trước mặt mặc một thân hỉ bào, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Rõ ràng là giọng nói nhàn nhạt của Cẩm Nhan.
"Ừ. Ta luôn chờ ngươi đến dẫn ta đi." Thanh Nhược ngẩng đầu, nhìn về Cẩm Nhan, bên môi mang theo ý cười. Trong đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/421734/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.