"Nhược nhi..." Cẩm Nhan nhẹ nhàng gọi tên Thanh Nhược, nhưng nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào, dừng một chút, mới nói: "Ta không biết ngươi nghĩ như vậy, ta sẽ cố gắng không lừa dối ngươi, được không?"
Thanh Nhược cũng không trả lời, chỉ có tiếng khóc đè nén buồn bã vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Cẩm Nhan rũ mắt, nhìn Thanh Nhược khóc trong lòng mình, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa nỗi đau cùng sự áy náy.
Một lúc lâu sau.
Thanh Nhược kiềm lại tiếng nghẹn ngào, sau đó nhẹ nhàng mà kiên định đẩy Cẩm Nhan ra, ngồi thẳng người lại.
Cẩm Nhan cũng không ngăn cản, nhưng thân thể vẫn cứng đờ.
Viền mắt Thanh Nhược hồng hồng, trong mắt đều là nước, chóp mũi cũng vì gào khóc mà ửng đỏ. Nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh khác thường. Nàng trầm mặc, sau đó mới mở miệng, nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi và Thất Chức cô nương."
Tầm mắt rơi vào tay của Cẩm Nhan đang đặt trên đùi mình, cũng không nhìn mặt của Cẩm Nhan.
Im lặng trong chốc lát.
"Ta tìm nàng có chuyện." Cẩm Nhan hơi thở dài, thẳng thắn nói: "Ta vốn... định tra rõ rồi mới nói cũng không muộn, sợ kinh động đến đối phương. Nhược nhi, ta hỏi ngươi một chuyện. Hôm đó...làm sao ngươi biết được chuyện của Thẩm Liên Thành?"
Thanh Nhược dường như có chút hiểu được, hồi tưởng lại, nói: "Hôm đó không biết sao nàng lại tới đây trò chuyện cùng ta. Tuy ta có chút không thích nàng...nhưng ngại vì lễ phép nên vẫn là tiếp đãi nàng. Nàng vô tình nói tới chuyện ngươi đang ở Hình bộ, muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/421741/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.