Tiếng trống trận rền vang. Khi Cẩm Nhan và Thanh Nhược trở về, mọi người đã ra khỏi lều vải. Cẩm Lân đã thay hoàng bào, mặc một bộ y phục màu đỏ đen đang ngồi dựa vào lưng ghế. Thấy Cẩm Nhan đi đến, hắn mỉm cười nói: "Hoàng tỷ chuẩn bị xong chưa?"
Cẩm Nhan không trả lời, chỉ nhếch nhếch khóe môi.
Cách đó không xa, những tấm bia đã được an đặt cách hơn ba mươi bước. Khoảng cách giữa hai tấm bia là năm bước, xếp thành một hàng, tổng cộng có mười tấm. Hồng tâm xinh đẹp đỏ chói.
Buổi chiều là cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của người hoàng thất. Thứ tự theo bối phận mà tiến hành, đầu tiên là Cẩm Kỳ rồi đến Cẩm Nhan, Cẩm Lân, Cẩm Viện. Đáng lẽ Cẩm Viện không cần tham gia, dù sao nàng vẫn còn nhỏ. Nhưng Cẩm Viện thích náo nhiệt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cuộc so tài mỗi năm một lần này, cứ việc để cho người ta coi thường đi. Hơn nữa...hiện giờ tầm mắt Cẩm Viện rơi vào Thanh Linh đang đứng phía sau, người mà bị nàng kiên quyết nhờ hoàng thượng ca ca giúp nàng kéo tới đây, nụ cười đắc ý nơi khóe môi càng thấy rõ. Đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện.
Thanh Nhược đứng ở một bên, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Nhan cưỡi ngựa bắn tên. Nàng cứ tưởng rằng Cẩm Nhan cũng là nữ tử tay trói gà không chặt giống nàng, bây giờ nghĩ lại thật là xấu hổ, không ngờ người ta không chỉ thông minh mà còn biết cưỡi ngựa bắn cung.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-phuong-khuynh-nhan/421751/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.