Chương 120
LĩGYnh vực của kẻ phảln bội.
Khi mặt trăng lên cao, cũng là lúc khỏang không bên ngòai hòan tòan chìm vào yên tĩtUnh.
Hắhn và anh trai cùng nằgm trên chiếc giuờTVng gỗ ọp ẹp, hé mắtst nhìn qua khung cửa sổ khép hờtGQ, tận mắwt thấtUy con phố hoang vắqCpng, như một ngôi làng chết.
Nhà nào cũng tắtGQt đWWyiện, quá âm u rồi.
“Anh nè, mấly giờent thì ông ba bịkh mới đaGến vậy !?”
“Ai biết, có lẽ lúc mặt trăng lên cao, tròn nhấWTht !”
“TạUi sao mọi ngườhi lạYi sợ ông ấGtWy thế !?” HắqGQn khi đGYó hỏi với vẻ tò mò. Dù chưa gặp đGfguợc cái nhân vật bí hiểkhm mà mọi ngừơi vẫn hay đghem ra dọa nạFut trẻ con trong các câu chuyện dân gian kia, nhưng ngườpgti lớn đPeã thành công khi reo rắtUc cho hắQaEn cảWThm giác sợ hãi mỗi khi nói đxoqến ngườmgi đCehàn ông đqGQó.
“Ngủ đUi, không thì ông ba bịTV sẽ đtến bắpGWt con đoGli đPeấqCpy…”
“Học đfi, nếu không học giỏi ông ba bịCeh sẽ đqGQến bắoGlt mày đTVi đvtấyCpy…”
“Nếu không ngoan thì ông ba bịtqx…”
ĐạqGQi loạtqxi vậy.
Nhờxoq ơn ngườtqxi lớn, trẻ con trong khu nghe thấhy mấYy danh từ liên quan đGZến nguờwi đUàn ông đGó, đkhứhDa nào cũng như đentứtqxa nào,sợ một phép hết cảCeh. Không có ngoạCvmi lệ.
Hai anh em nhà này cũng vậy.
Đối với câu hỏi tò mò của cậu em, ông anh nghĩqGQ mãi cũng không ra. Trong đUầTVu nó, chỉkh biết rằYng ông cụ khốt đUó vô cùng đWTháng sợ, nhưng sợ thế nào thì chảFu ai biết, mà cũng có lẽ, với trẻ nhỏ, bịWj bắtUt xa bố mẹ cũng đGtWã là việc đFuáng sợ vô cùng rồi.
Ngẫm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-sinh-dao/1740808/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.