Chương 119
Quá khứx bấzpdt biến nhưng cảkMkm xúc biến.
Tầxm nhìn chìm trong một mảoTgng tăm tối, đPIến khi mở mắqt ra, hắAtin đZpang đUqứMxng trên một con phố nhỏ, ngườNsi qua lạxi thưa thớt.
À, phảXzi rồi, nhữBMlng năm ấYy, ngôi làng này còn thuộc diện chưa đfSXược khai hóa hết. NhữBMlng ngườMxi tới đtRây sống phầGrn nhiều là nông dân và một số thợ thủ công lành nghề không tìm đlYược chỗ đNkứyofng trong thành phố mà thôi.
Mọi thứpUt xung quanh đrều phảlYn ánh cái “nghèo” trong cuộc sống của họ. Mái rơm, tườlYng bằzHsng gạrEch cũ, nền đlYườtJng bằPIng đyofấyoft...
CảNsnh tượng sao quen thuộc thế, nhưng ngoạXzi trừ cảzHsm giác mình đMzzã từng ở nơi này một thờGri gian, hắMxn không còn gì khác cảNs. Đột nhiên, dây thầTUn kinh từ lỗ tai truyền tới một chút tín hiệu, có một lực tác đXXGộng lên, khiến chúng bịlY dày vò, muốn đZpạpTi não chỉpT huy các bộ phận khác đOưa chúng ra khỏi cảpTm giác đNsau đEớn này.
Nói đstNơn giảGzn thì hình như đkMkang có ngườki véo tai hắGrn.
“Thằkng ranh này, còn đOứzHsng ngây ra đtRấYy làm gì !? Phụ anh mày đIi chứrE !” Tiếng cằpTn nhằkn đlYi kèm với cảgZm giác ẩzHsn ẩyofn đZpau nhứXzc nơi cuống tai khiến hắZpn nghi hoặc nhìn lạki.
Đập vào mắxt hắMzzn là một thiếu niên khác, tóc đtJen, mắpUtt đdwBen, da mặt trắgZng hồng, có phầnQn như con gái, lạpTi có chút gì đXXGó giông giống hắzpdn hiện tạIi. Chỉk có đtkiều ngược với vẻ mặt phong đAtiạzHsm vân khinh của hắGfyn, thiếu niên này anh khí mườSZpi phầNkn, không hề hợp với khuôn mặt thanh tú của mình. Ở hắtRn toát lên sứfSXc sống dồi dào, là kiểHrPu ngườNki nhiệt tình với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-sinh-dao/1740810/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.