Hắn định dắt nó về cung để các mã phu chăm sóc cho đến cuối đời. Nhưng khi đi qua cổng chùa, con ngựa như cảm nhận được điều gì, đôi mắt long lanh lệ rơi.
Khi còn là ngựa con, con ngựa này đã theo vị lão hòa thượng đi khắp núi sông hồ nước, chứng kiến biết bao cảnh lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian. Họ đã đồng hành bên nhau suốt nhiều năm như những người bạn cũ. Khi vị lão hòa thượng viên tịch, con ngựa già, vốn còn khỏe mạnh, đột nhiên bệnh nặng và ra đi vào một đêm bình thường. Có lẽ trước khi chết, nó có thể nhớ lại thời thơ ấu tự do chạy nhảy giữa những triền núi đầy hoa xuân, khi chủ nhân đeo cho nó một vòng hoa trên đầu và cùng nó quấy rầy lão trụ trì đang ngồi câu cá.
Mẫu thân của Cố Lưu sau khi già đi, thường ngồi bên cửa sổ nhỏ trò chuyện với nữ nhân điên trong Tây Uyển. Dù bà không chắc nữ nhân ấy có nghe được hay không, nhưng những người bạn thời thiếu nữ của bà, kẻ thì đã đi xa, người thì đã qua đời, không còn ai để bà giãi bày tâm sự.
Nữ nhân điên đã có mái tóc bạc, không còn những cơn điên loạn như trước, mà chỉ lặng lẽ nhìn trời đất, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc rồi lặn, thần sắc trống rỗng. Chỉ khi có người đi qua, bà mới bám vào song cửa hỏi: "Ngươi có thấy A Đào của ta không?"
Không ai đáp lại bà.
Về sau, bà chết trong một đêm tuyết lạnh. Lúc chết, bà gục cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-tho-ban-tai-minh-nguyet/2843222/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.