Tiêu Thành Nghiệp thấy ta lâu không nói, có vẻ hơi bối rối.
Dưới ánh nhìn trêu chọc của Tiêu Tông, hắn nâng ly uống cạn, vừa mới dũng cảm đối diện với nụ cười của ta, lại trở nên lúng túng.
“Vân Ngọc tiểu thư, ý Tiêu mỗ là…”
“Ta biết.”
Ta nhẹ nhàng tiếp lời:
“Không ngờ lại có thể kết duyên với đại công tử từ đó, những ngày qua đại công tử nghĩa hiệp tương trợ, Vân Ngọc ghi nhận trong lòng, đương nhiên hiểu rõ lòng dạ của đại công tử.”
Nghe vậy, Tiêu Thành Nghiệp rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Ta không kìm được bật cười trong lòng, thương nhân thường ngày mồm mép như thoa dầu, giờ lại lúng túng thế này.
Chỉ là trong lòng ta vẫn có khúc mắc, nghĩ tới nghĩ lui, mới mở lời:
“Vân Ngọc vượt qua phụ mẫu để hứa hôn với đại công tử, vốn đã không hợp lễ, hiện giờ đi Tây Lăng phải hai năm, không biết đại công tử có…”
“Chuyện này không sao cả!”
Tiêu đại công tử đột nhiên phấn khích, đứng phắt dậy, khiến ta và vài a hoàn đều giật mình.
“Khụ khụ!”
Tiêu Tông bên cạnh lại ho khẽ hai tiếng.
Tiêu Thành Nghiệp mới nhận ra, vội vàng ngồi xuống, giải thích:
“Tiêu mỗ vốn thường xuyên đi lại buôn bán, thêm một hai năm cũng không sao, coi như để tích lũy thêm… tích lũy thêm…”
Nói đến đây, hắn ngại ngùng, nhìn chằm chằm vào tách trà trên bàn, đôi mày cương nghị lại hiện lên vẻ xấu hổ, cười gượng hai tiếng:
“Tích lũy thêm chút tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-ty-khong-con-muon-quan-gia/2881344/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.