“Phù Đổng phân làm đôi quần thảo
Nhị Thánh chia hai ngả cường công
Mắt thần mở tại nguy nan
Bổng côn ngạnh kháng tanh bành Lôi Âm”
Linh Lang đại vương huy vũ một thanh kiếm đá, mỗi một nhát chém đều khiến bầu trời gầm thét, thiên tượng hàng lâm. Có điều Tôn Ngộ Không có thân thể kim cương, sét giật lửa cháy cũng không hề gì.
Linh Lang đại vương chau mày, lại hoá thành nguyên dạng là một con thuồng luồng lớn, dựng mào giương cánh, nhe nanh múa vuốt quần thảo với Ngộ Không trên trời.
Tương truyền thuồng luồng là loài thủy quái, mình rắn, có mào và bốn chân, hao hao giống rồng nhưng không phải rồng, chuyên rình rập đánh chìm thuyền bè nơi sông nước. Cũng có tục kể, thuồng luồng chỉ trừng phạt kẻ ác, còn nếu là người lương thiện, thì thuồng luồng sẽ bảo vệ, giúp đỡ. Như có tích kể học trò của Chu Văn An là thuồng luồng, từng trái mệnh trời để làm mưa giúp dân.
Tích xưa cũng kể, vũ khí mạnh nhất của loài thuồng luồng là nhớt độc khắp thân của nó. Ngày trước, biết bao nhiêu anh hùng từng diệt thuồng luồng mà chỉ vì trúng độc nhớt, dãi của loài thủy quái này mà chết theo. Tương truyền, đến rồng đấu với thuồng luồng cũng chỉ một chín một mười.
Tôn Ngộ Không hít sâu một hơi, mồm ngậm lấy hai cái lông công trên đầu, đoạn niệm chú biến thành bốn đầu tám tay, cứ hai tay lại cầm một cây gậy Như Ý giao chiến với thuồng luồng. Nhớt thuồng luồng vãi ra tanh lợm giọng, con khỉ có bất tử cũng thấy đầu váng mắt hoa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-ky-xu-mong/74836/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.