"Nếu đã không có, thì anh chột dạ gì chứ, anh chứa một người phụ nữ, em vừa rồi còn chứa ba người đàn ông cơ mà, có gì đâu. Mau đi ngủ đi, đỡ em với, vừa ăn nhiều quá đứng không nổi rồi." Mã Hiểu Lộ ôm bụng làm nững.
Khi hai người rời đi, Mao Đầu đứng dậy lắc lắc mông thâm nghĩ: Thức ăn cho. chó cũng rải đến tận chỗ tôi rồi.
Sau đó lại lẽo đếo chạy xuống tầng hầm đi ngủ.
"Dạo gần đây, lượng ăn của em lại tăng lên phải không?” Về đến phòng, Tô Vũ ngồi trên giường nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi.
Mã Hiểu Lộ cong môi gật đầu: "Ừa, bánh ngọt dưới lầu, em ăn hết rồi."
Tô Vũ bất đắc dĩ mỉm cười, rồi nắm tay Mã Hiểu Lộ hỏi: "Con chim đó vẫn ổn chứ?"
Vừa nhắc đến con chim, Mã Hiểu Lộ đột nhiên sững người, có cảm giác như bí mật của mình bị người khác chạm đến.
Sau đó ấp úng nói cho qua: "Chim... chim gì cơ? Chim từ đâu ra?"
"Em còn giấu anh điều gì nữa, em tự hiểu rõ trong lòng mà, Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu." Khi Tô Vũ nói ra cái tên này, trong đầu Mã Hiểu Lộ đột nhiên vang lên một tiếng chim kêu.
Cứ như đang đáp lại khi nghe thấy tên mình vậy.
Mã Hiểu Lộ giật mình đáp: "Hóa ra tên nó là Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu à."
"Sao thế, bây giờ cuối cùng cũng thừa nhận con chim đó rồi à?" Tô Vũ đặt hai tay lên vai Mã Hiểu Lộ.
Lúc này, Mã Hiểu Lộ khế cắn mi một lúc sau có vẻ đang suy nghĩ, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-nhan-than-y/2002543/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.