Mạnh Du Du chỉ đưa tay nhận lấy gói bánh giấy dầu, bình phẩm:
“Anh sao ngày nào cũng mang theo bình giữ nhiệt thế? Như cán bộ lão thành ấy.”
“Trời lạnh thế này không dùng bình giữ nhiệt thì đến lúc em dậy, nước đã nguội ngắt rồi còn gì.”
Anh đưa tay ra thăm dò mu bàn tay của Mạnh Du Du, may mà vẫn còn ấm.
Mạnh Du Du phản bác:
“Thế sao cái bánh này vẫn còn nóng vậy?”
Hách Thanh Sơn chỉ cười, không trả lời, tự ý chuyển chủ đề:
“Tối qua có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mạnh Du Du vung tay khí thế đáp:
“Em nói rồi mà, chút rượu nếp đấy chẳng làm gì được em đâu.”
Thời gian còn dư dả, Mạnh Du Du ngồi ở ghế sofa trong đại sảnh ăn sáng xong xuôi.
Hai người sóng vai bước ra khỏi cửa khách sạn, gió lạnh mùa đông thổi ào ào vào mặt, Mạnh Du Du rùng mình rụt cổ lại.
Cô lùi lại hai bước, co rúm người trốn sau lưng người đàn ông cao lớn, khẽ ra lệnh:
“Anh đi trước đi.”
Hách Thanh Sơn không nhịn được cười:
“Em lấy anh làm tấm chắn gió đấy à?”
Mạnh Du Du nói mà răng đánh lập cập:
“Sao hôm nay lạnh thế không biết?”
Hách Thanh Sơn giải thích:
“Năm nào tầm này cũng đột ngột lạnh lên một đợt, nhưng không kéo dài lâu đâu.”
Anh ghiêng đầu nhìn Mạnh Du Du đang đứng sau lưng mình:
“Em cứ thế này cũng không được, lát nữa bọn mình qua đường thì gió bốn phía thổi tới đấy.”
“Thế phải làm sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ bị gió lạnh cuốn đi, lọt vào tai Hách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truyen-nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2789550/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.