Hai chữ “đánh chết” vừa dứt, đại điện bỗng trở nên tĩnh lặng vô cùng. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cúi đầu sát đất, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tạ ơn Hoàng thượng ban ân.”
Hưng Nguyên Đế lạnh lùng nhìn thanh niên vẫn ung dung như cũ, cơn giận dữ dội trong lòng như muốn phá tan lồng n.g.ự.c mà không thể nào tiêu tán.
Chẳng bao lâu, Hạ Thanh Tiêu bị kéo ra ngoài.
Hưng Nguyên Đế đứng dậy, tự mình đi xem xét hình phạt.
Bách quan lặng lẽ đi theo, trên đường nhỏ to bàn tán, xì xào không ngớt.
Tạ Chưởng viện đi chậm lại, khẽ dặn dò một vị quan viên.
Vị quan viên gật đầu, lặng lẽ rời khỏi đám đông, chạy thẳng đến Hàn Lâm Viện.
Lúc này, Tân Diệu đang ở trong phòng làm việc lật xem sách thì nghe tiếng gọi dồn dập vang lên.
“Tân Đãi chiếu, Tân Đãi chiếu!”
Nàng đứng dậy bước ra, nhìn vị quan viên thở hổn hển: “Vương đại nhân?”
Quan viên xua tay, hạ giọng nói: “Chưởng Viện đại nhân nhờ ta chuyển lời, Trường Lạc Hầu Hạ Thanh Tiêu vì tội khi quân vọng thượng, Hoàng thượng đã truyền lệnh kéo ra ngoài Ngọ Môn đánh chết!”
“Cái gì?” Tân Diệu sững sờ, trong khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ cũng ngừng lại.
Hạ đại nhân khi quân vọng thượng?
Sau thoáng ngỡ ngàng, Tân Diệu nhanh chóng tỉnh táo, vừa bước nhanh ra ngoài vừa hỏi: “Hạ đại nhân phạm phải tội gì?”
Quan viên kể sơ qua chuyện Tạ Dương: “Tạ Dương dám can gián, nhiều lần làm Hoàng thượng nổi giận. Lần ấy can gián không thành,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96494/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.