Hưng Nguyên Đế quyết định đích thân xuất thành nghênh tiếp, quyết định này tự nhiên vấp phải không ít tiếng phản đối.
Đối mặt với mấy vị đại thần can gián, sắc mặt Hưng Nguyên Đế lạnh lùng:
“Trẫm nghênh đón Hoàng hậu về nhà, có gì là không hợp lễ nghi?”
Thượng thư Lễ bộ lấy hết can đảm thưa:
“Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương cho hậu cung. Tân thị rời cung bỏ đi hơn mười năm, hành động trái lễ nghĩa, chưa từng nghe thấy, sao có thể đáng để Bệ hạ xuất thành nghênh tiếp?”
“Trẫm thấy đáng.”
“Thần biết Bệ hạ là người trọng tình, nhưng nếu Bệ hạ xuất thành nghênh tiếp, để dân chúng thấy phá lệ cũng không sao, điều này sẽ không có lợi cho xã tắc ổn định.” Thượng thư Lễ bộ khổ tâm khuyên bảo.
Hưng Nguyên Đế phất tay áo, lạnh lùng cười:
“Có những vị đế vương chỉ biết rượu chè, xa hoa, làm suy kiệt giang sơn còn gây họa hàng chục năm. Trẫm xuất thành nghênh tiếp cố Hoàng hậu, vậy đã không lợi cho xã tắc ổn định ư?”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế chậm rãi quét qua các đại thần phản đối, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, biểu lộ sự phẫn nộ đang kiềm chế:
“Trẫm xuất thân bần hàn, hiểu rõ dân chúng để tâm điều gì. Dân chúng không rảnh rỗi như các ngươi. Thay vì bàn tán chuyện nhà của trẫm, chi bằng để tâm vào cứu trợ thiên tai, chăm lo quốc khố!”
Những lời này chẳng chút lưu tình, khiến Thượng thư Lễ bộ mặt đỏ tía tai, cảm thấy vô cùng khó xử.
Hưng Nguyên Đế nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96584/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.