Đi bên cạnh Tân Diệu là Hạ Thanh Tiêu, bên sườn là Thiên Phong và Bình An.
Hai bên con đường núi, từng hàng nha dịch tay cầm nỏ cung đứng dậy, đen kịt không đếm xuể.
Đám phản quân còn sống sót vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống van xin tha mạng.
Tân Diệu khẽ ngẩng đầu, nhìn lên đoạn đường phía trên đầy rẫy thi thể.
Lục Đương gia từ bên sườn nhảy xuống, mặc kệ tiếng hô kinh ngạc phía sau, chạy đến quỳ một gối trước mặt Tân Diệu:
“Công tử, Dương Ngũ may mắn không làm nhục mệnh!”
Hắn vừa quỳ xuống, nhiều nha dịch đang cầm cung tên không khỏi nhìn về phía Dương Huyện thừa.
Mặc dù họ đã được báo trước rằng có sơn phỉ của Ô Vân Trại nội ứng ngoại hợp, vây g.i.ế.t đám phản quân này tại đây, nhưng chính mắt thấy đầu lĩnh sơn phỉ cúi đầu xưng thần với Tân công tử, vẫn khiến họ cảm thấy khó tin.
Tên sơn phỉ mặt mày dữ tợn, thân hình to lớn, còn Tân công tử gầy gò nhỏ nhắn, trông chẳng khác nào một tiểu cô nương.
Tân Diệu nhìn Lục Đương gia đang quỳ một gối, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Vị Lục Đương gia này, tuy thô lỗ nhưng cẩn thận, cũng là người thông minh.
Hắn công khai quỳ lạy nàng, vừa là thăm dò xem quan phủ có giữ lời hứa hay không, vừa tạo áp lực. Những cam kết bí mật giờ đã phơi bày, nếu quan phủ thất tín, thì về mặt đạo nghĩa sẽ khó đứng vững. Người coi trọng danh dự, dù có muốn nuốt lời, cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Tân Diệu không ghét loại toan tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96598/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.