Lời vừa dứt, Hưng Nguyên Đế nhìn về phía Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu khẽ cúi đầu, không nhìn về phía ông.
“Vi thần lĩnh chỉ.”
“Tân Đãi chiếu, ngươi trước tiên lui xuống. Trẫm còn có chuyện muốn căn dặn Hạ Trấn phủ sứ.”
“Dạ.” Tân Diệu cúi chào lùi ra, đến khi bước ra khỏi cửa điện cuối cùng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu một cái.
Thứ nàng nhìn thấy là bóng lưng hắn, thẳng tắp kiên cường, như tùng như trúc.
“Tân Đãi chiếu, cẩn thận bậc cửa.” Nội thị tiễn Tân Diệu ra ngoài, hạ giọng nhắc nhở, như để lấy lòng.
Việc Hưng Nguyên Đế để Tân Diệu ngồi nghe chính sự hôm nay không chỉ ảnh hưởng đến các triều thần mà cả đám nội thị cũng không ngoại lệ.
“Đa tạ.” Tân Diệu mỉm cười đáp lễ.
Trong cung muốn sống, việc nội thị nịnh nọt gần như đã thành bản năng, thế nhưng không ngờ lại nhận được lời đáp.
Nội thị sững sờ, không khỏi cúi đầu, trong lòng một thoáng cảm xúc khó tả.
Trong điện, Hạ Thanh Tiêu vẫn đang quỳ.
“Thanh Tiêu, ngươi biết trẫm coi trọng Tân Đãi chiếu như thế nào. Lần này đi phương Nam, đúng lúc lũ lụt hoành hành, hy vọng ngươi mọi sự lấy an nguy của Tân Đãi chiếu làm trọng. Nếu hắn có chuyện gì bất trắc, ngươi biết hậu quả rồi chứ?”
Giọng điệu của Hưng Nguyên Đế lạnh hẳn, lộ rõ ý cảnh cáo.
Hạ Thanh Tiêu bình tĩnh đáp: “Xin bệ hạ yên tâm, nếu Tân Đãi chiếu xảy ra bất trắc, thần quyết không sống một mình.”
Hưng Nguyên Đế hài lòng gật đầu. Tiếp đó là thảo luận số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-cam-chi-dong-thien-dich-lieu-diep/96614/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.