🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Khinh Dao hơi bất ngờ khi thấy hắn từ chối.

Thật ra, dù biết Tiêu Tấn là nhân vật chính, nàng cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu thêm, càng không chuẩn bị dựa dẫm để cầu lợi.

Dù đối phương là hiện thân của chân thiện mỹ hay là kẻ quyết đoán, sát phạt vô tình thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ muốn sống yên ổn, hành sự theo lương tâm bản thân.

Thế nhưng, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, nàng dần phát hiện tính cách của vị “nhân vật chính” này không tệ, không khiến người khác chán ghét. Nhất là biểu hiện vừa rồi, càng chứng tỏ hắn là người đáng để kết giao.

Nàng đẩy hộp thuốc trở lại, thản nhiên nói: “Ta biết thứ này là gì. Chính là để cho ngươi.”

Tiêu Tấn khẽ giật mình, nhìn chiếc hộp trước mặt. Một lúc sau, tâm tình hắn dần bình ổn, bất đắc dĩ thở dài, cười nói: “Cho dù có nhận viên Đại Hoàn Đan này, chỉ e cũng khó sánh được ân cứu mạng của A Dao.”

“Ta cứu ngươi, chỉ để trong lòng mình an yên. Ngươi muốn báo đáp, ta hoan nghênh. Ngươi không báo đáp, ta cũng chẳng để tâm.”

Trong lòng nàng lại thầm nhủ chỉ cần đừng lấy oán báo ân là được.

Tiêu Tấn lặng im rất lâu, cuối cùng mới chân thành nói: “Hành sự của A Dao, thật khiến người khác khâm phục.”

Dứt lời, hắn như hạ quyết tâm, từ trong cổ áo lôi ra một sợi dây nhỏ, trên dây treo một chiếc bùa bình an. Hắn khẽ dùng lực, liền tháo xuống, đặt lên bàn.

Trần Khinh Dao chưa hiểu ý tứ, liền nghe hắn hỏi:“A Dao có biết, hiện giờ chúng ta đang ở nơi nào không?”

Nàng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn thuận miệng đáp: “Đại Yến?”

Dưới chân núi Phượng Ngọa là thôn Lê Hoa, cách đó không xa là trấn Lục Lí một nơi nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn. Có người cả đời chưa từng đặt chân ra khỏi huyện thành. Chính nàng cũng chỉ nghe từ chưởng quầy tiệm thuốc mới biết bản thân đang ở quốc gia nào.

Tiêu Tấn gật đầu, tiếp lời: “Đại Yến là cường quốc, lãnh thổ vạn dặm, trăm triệu dân. Bên ngoài Đại Yến, chư quốc san sát, thiên hạ sinh linh đông đúc vô số. Nhưng ngoài chư quốc, vẫn còn những nơi phàm nhân không thể đặt chân.”

Mày Trần Khinh Dao khẽ động, mơ hồ đoán được điều hắn sắp nói.

Tiêu Tấn cúi đầu, nhìn viên Đại Hoàn Đan trong tay: “Nghe đồn, trên đời này có người tu tiên vấn đạo, truy cầu trường sinh bất tử. Đại Hoàn Đan, chính là từ tay bọn họ lưu truyền ra. Ta nghe từ ngoại tổ phụ kể lại: cực bắc có hoang nguyên mênh mông, cực tây là sa mạc, cực nam là núi non chập chùng, cực đông thì có biển Vô Tận . Những nơi ấy, phàm nhân xưa nay chưa từng vượt qua. Ngoại tổ phụ từng nói, tu tiên giả có lẽ ở bên kia bờ Vô Tận Hải.”

Trần Khinh Dao nghe mà nhập thần. Những điều này, nếu không phải hôm nay được Tiêu Tấn nói ra, e rằng nàng có tìm hiểu cả đời cũng khó mà biết được.

Dù sao hiện tại đâu phải kiếp trước, nơi đây giao thông lạc hậu, tin tức phong tỏa. Người dân bình thường càng không có quyền tiếp cận tri thức. Về biển Vô Tận chỉ e trong thiên hạ chỉ có số rất ít kẻ tài giỏi mới biết chút manh mối.

Quả nhiên, Tiêu Tấn lại nói tiếp: “Những bí văn này là ngoại tổ phụ ta nghe từ một vị lão hữu kể lại. Vị lão tiền bối ấy chính là một trong số ít Tông Sư còn sống đương thời. Thuở niên thiếu, ông từng gặp gỡ một tu tiên giả, từ tay người đó có được một viên Đại Hoàn Đan, mới có thành tựu như ngày nay.”

Trần Khinh Dao chậm rãi gật đầu, chờ hắn nói tiếp.

Tiêu Tấn hơi dừng, rồi trầm giọng: “Còn lá bùa hộ mệnh này, là vật ta nắm chặt trong tay từ lúc chào đời. A Dao, hãy nhìn thử.”

Hắn cầm lá bùa, khẽ lật trong tay. Nguyên bản chỉ là một tấm nhỏ, vậy mà vừa mở ra liền biến thành một mảnh giấy cực lớn, mỏng tang như sa, nhẹ mà dẻo dai lạ thường. Trên mặt giấy chi chít những dòng chữ cổ tự, tỏa ra khí tức huyền bí khó lường.

Trần Khinh Dao nhìn mà há hốc mồm như xem ảo thuật.

Sinh ra đã mang bùa hộ mệnh, còn bá đạo hơn cả Giả Bảo Ngọc nữa chứ!

Thấy Tiêu Tấn đưa qua, nàng vội vàng dùng cả hai tay đón lấy, trước thì lướt mắt qua một lượt, sau đó mới cẩn thận đọc kỹ từ đầu đến cuối.

Nửa khắc sau, nàng ngẩng đầu lên, trong lòng thầm tấm tắc cảm thán.

Trước đó nàng từng nghĩ, Tiêu Tấn chính là loại nam chính nghịch tập, bị vả mặt rồi dần dần quật khởi. Nhưng nhìn lại, có khả năng nàng đã đoán sai, hắn có khi nào lại là kiểu… nhân vật chính trong truyện ngược?

Hóa ra, cái gọi là “bùa hộ mệnh” này thực chất là một bộ công pháp tu tiên. Không rõ do ai sáng tạo nhưng chỉ dựa vào phần mở đầu thì công pháp này còn cao hơn cả những tuyệt học thượng phẩm đỉnh cấp trong Tu chân giới hiện nay. Nếu luyện thành, linh lực trong cơ thể sẽ gấp mấy lần người bình thường, uy lực vô cùng kinh khủng.

Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng đó là khi tu luyện, người đó phải cưỡng ép mở rộng kinh mạch và đan điền. Quá trình này đau đớn đến mức như có vạn lưỡi dao xé thân và nỗi đau ấy sẽ kéo dài suốt cả giai đoạn Luyện Khí.

Phải biết, cho dù là thiên tài tuyệt thế, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ ít nhất cũng mất hai năm. Nghĩ mà xem, suốt hai năm, từng khắc từng giây đều phải chịu thống khổ ấy cho dù thân thể có thể chịu đựng, tinh thần chắc cũng đến mức sụp đổ.

Chưa kể, trẻ nhỏ có kinh mạch quá yếu ớt, hoàn toàn không chịu nổi sự giãn nở. Vậy nên bộ công pháp này chỉ có thể bắt đầu luyện khi đủ mười lăm tuổi, lúc kinh mạch đã tương đối vững vàng.

Nói cách khác, người tu luyện phải trải qua mười lăm năm phàm nhân, sau đó lại gánh chịu ít nhất hai năm tra tấn phi nhân loại, thì mới có thể hưởng lợi ích từ công pháp.

Trần Khinh Dao có chút nghi ngờ cái này gọi là “bàn tay vàng” này, rốt cuộc là bùa hộ mệnh thật hay bùa hại người đây?

Thế nhưng, dù có hố cha thế nào thì một bộ công pháp vượt trên cả đỉnh cấp vẫn đủ để khiến vô số người phát cuồng vì nó.

Nàng trả lại cho Tiêu Tấn, còn cẩn thận nhắc nhở: “Ngươi phải giữ thật kỹ, đừng để ai khác biết được.”

Tiêu Tấn chỉ hơi mỉm cười, gật đầu:“Hiện tại, trên đời này chỉ có ta, A Dao và ngoại tổ phụ ta biết thôi.”

Nghe hắn nói vậy, Trần Khinh Dao lập tức cảm thấy áp lực đè nặng. Vốn dĩ bí mật này chỉ có hắn và ngoại tổ phụ hắn biết, giờ lại nói cho nàng có phải quá tin tưởng nàng rồi không?

Nhưng đối phương thành thật như vậy, nàng cũng không ngại chia sẻ một chút bí mật của bản thân, xem như trao đổi.

Nàng khẽ chạm vào lọ Hồi Xuân Đan, nói: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, đan dược này là ta luyện. Ở Phàm Nhân giới gọi là Đại Hoàn Đan nhưng trong Tu chân giới nó có tên là Hồi Xuân Đan.”

“Tu chân giới…” Tiêu Tấn chậm rãi nhẩm lại, trong mắt dần dần bùng lên một ngọn lửa sáng ngời.

Trần Khinh Dao tiếp lời: “Ta cũng có chút cơ duyên, học được truyền thừa về luyện đan, luyện khí. Nhưng tài nguyên ở Phàm Nhân giới quá nghèo nàn. Vốn ta định chờ một thời gian nữa sẽ xuống núi, đi tìm nơi thuộc về Tu chân giới. Giờ từ ngươi mà biết được đại khái phương hướng, ta cũng bớt đi nhiều công sức.”

Ánh mắt Tiêu Tấn càng lúc càng sáng rực, giọng nói hơi dồn dập: “Nếu A Dao định xuống núi, không biết có thể cho ta đi cùng không?”

Sợ nàng từ chối, hắn vội bổ sung: “Chờ ta uống đan dược, chữa trị đan điền, ta có thể tu luyện công pháp. Ta sẽ cố gắng không để A Dao bị liên lụy.”

Tiêu Tấn năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Nguyên vốn hắn định đi tìm ngoại tổ phụ, dùng cách ôn hòa để hóa giải nội lực, rồi mới bắt đầu tu luyện công pháp trong bùa hộ mệnh. Nhưng ai ngờ, năm trước ngoại tổ phụ trong một trận giao đấu bị thương nặng, hiện vẫn đang bế quan trị thương, không thể lo cho hắn.

Tiêu gia là thế gia võ lâm nhưng hoàn cảnh của hắn trong đó lại chẳng dễ chịu gì. Cha mẹ mất sớm, không ai che chở. Các đường huynh thì ghen ghét thiên phú võ học của hắn, còn bá phụ thì chướng mắt, lo hắn lớn lên sẽ uy h**p vị trí gia chủ. Chỉ vì e ngại ông ngoại, bọn họ mới giữ được vẻ ngoài hòa thuận.

Giờ thấy ông ngoại trọng thương, không còn chỗ dựa, bọn họ lập tức bày mưu tính kế, vu oan hắn ăn cắp bảo vật gia tộc, không chỉ phế đi đan điền mà còn muốn giết hắn diệt khẩu. Nếu không nhờ gặp A Dao, hắn e rằng đã mất mạng từ lâu.

Tuy thời gian quen biết chưa lâu nhưng hắn đã thật lòng bội phục phẩm hạnh của nàng, coi nàng là người đáng để tin tưởng. Con đường tu tiên mịt mù phía trước, hắn dù có trưởng thành sớm, chung quy cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, khát khao có bạn đồng hành.

Tiêu Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Từ khi quen biết đến giờ, Trần Khinh Dao thấy hắn luôn điềm tĩnh, có độ, đây là lần đầu tiên thấy hắn mang vẻ gấp gáp, giống như một thiếu niên thật sự.

Hắn muốn đồng hành, nàng cũng chẳng có lý do để từ chối. Dù sao, thông tin về biển Vô Tận cũng là hắn tiết lộ. Hai người cùng nhau đi thì an toàn hơn, hơn nữa…

Trong lòng nàng còn có một chút tính toán nhỏ.

Dù sao Tiêu Tấn cũng là nhân vật chính. Cho dù có khổ nạn cỡ nào, hắn vẫn sẽ có “hào quang nam chính” che chở. Hắn đã nói muốn đi Tu chân giới thì chắc chắn sẽ tìm được, còn nàng nếu đi một mình, chưa chắc đã có kết quả. Nhỡ bị lạc giữa biển rộng mênh mông thì chẳng phải xong đời?

Cho nên, đi cùng nam chính chẳng khác nào có một “kim chỉ nam” hình người, chẳng còn lo lạc đường nữa.

Nàng liền gật đầu: “Được.”

Tiêu Tấn mừng rỡ, niềm vui hiện rõ trên mặt: “Về sau xin A Dao chỉ giáo nhiều hơn.”

Nàng cũng dặn dò thêm: “Công pháp kia ngươi không cần vội tu luyện, chờ thân thể hoàn toàn bình phục đã, kẻo để lại di chứng.”

Tiêu Tấn tất nhiên mỉm cười gật đầu: “Được.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc, sắc trời đã hoàn toàn tối. Trần Khinh Dao cho Tiêu Tấn uống thuốc trị thương, còn mình thì quay về phòng công pháp, tính toán tiến vào truyền thừa, luyện cho bằng được cách chế tạo túi trữ vật.

Không lâu nữa sẽ phải rời núi, nếu không có túi trữ vật, hành lý đành phải cõng theo bao lớn bao nhỏ, quá mất khí chất.

Suốt cả đêm, nàng hết luyện tập lại đả toạ điều tức. Cảm thấy mệt thì nhắm mắt khôi phục, tinh lực vừa hồi lại lại tiếp tục thực hành. Cứ thế mà kiên trì đến tận bình minh.

Ánh mặt trời hửng lên, Trần Khinh Dao rời khỏi phòng công pháp, thần trí lơ lửng phiêu đãng mà hướng về nhà bếp. Vừa bước vào cửa, liền thấy Tiêu Tấn đã có mặt bên trong.

“A Dao, buổi sáng tốt lành.” – Tiêu Tấn thần thái sáng sủa, mỉm cười chào nàng.

Hắn thoạt nhìn đã gần như khỏi hẳn. Lớp băng gạc dày cộp trên người đã được tháo bỏ, vẻ u ám trên mặt mày cũng không biết biến mất từ khi nào. Dung mạo vốn đã tuấn mỹ nay càng thêm rực rỡ, áo quần vải thô mộc mạc không sao che giấu được khí chất chói sáng ấy.

Trần Khinh Dao liếc nhìn đôi chân dài thẳng tắp của hắn rồi cúi xuống nhìn chính mình. Nàng đành cay đắng thừa nhận rằng cái loại trai trẻ sạch sẽ, sáng sủa thế này, trong mắt mấy bà thím ngoài kia chắc chắn là con rể trong mộng, e rằng muốn đổi người cũng khó.

Hôm nay, vừa tỉnh dậy, Tiêu Tấn liền cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, tình trạng cơ thể tốt chưa từng có. So với trước kia dù có nội lực hộ thân cũng không thể sánh nổi. Hắn biết, tất cả là nhờ viên Đại Hoàn Đan kia.

Một viên đan trân quý như vậy, thế mà A Dao lại chẳng hề chớp mắt đã đưa cho hắn. Ân tình này, Tiêu Tấn đã khắc sâu vào tận đáy lòng.

Sáng sớm, hắn dậy sớm vào bếp. Sau khi vật lộn với hỏa thạch hồi lâu mới nhen được lửa, lại còn cẩn thận bắc nồi nấu cháo.

Chỉ là… Trần Khinh Dao vừa nhấc nắp nồi nhìn thoáng qua, khóe miệng liền không nhịn được co giật.

Đây là cháo sao? Hay là… cám cho heo vậy?

Ai đời nuôi heo cũng chẳng dám nấu một nồi đầy ụ thế này chứ!

Tiêu Tấn nhìn sắc mặt nàng, đưa tay sờ mũi, ho khẽ một tiếng, giọng có chút thiếu tự tin giải thích:

“Lúc đầu cho hơi nhiều gạo nên ta thêm ít nước. Không cẩn thận lại thêm hơi nhiều, thế là phải cho thêm gạo nữa…”

Thế rồi, đời đời con cháu có ăn cũng không hết, chẳng lẽ nhà nàng còn kho thóc bí mật sao?

Trần Khinh Dao bất lực hỏi: “Đã lỡ tay thêm nhiều nước, sao không múc bớt ra?”

“Nhất thời không nghĩ tới.” Tiêu Tấn nhỏ giọng chột dạ nói.

Trần Khinh Dao: “…”

Lý do này… thật sự làm người ta cạn lời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.