Trong bữa cơm, Tiêu Tấn cùng Trần Khinh Dao có nhắc đến chuyện trong viện, dòng suối dường như đã khô cạn.
Nguồn nước trong viện vốn do Trần Khinh Dao dẫn về bằng cách nối từng đoạn ống trúc từ đỉnh núi xuống, nhờ vậy đỡ phải gánh nước vất vả. Chỉ là ống trúc dễ mục nát, vỡ gãy hoặc bị thú rừng trên núi phá hỏng nên sau một thời gian nhất định phải thay mới.
Lần trước vừa mới thay không bao lâu, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ ống trúc bị con vật nào đó va phải, lát nữa ta lên núi xem thử.”
Tiêu Tấn nghe vậy liền xung phong: “Hay là để ta đi, A Dao chỉ cho ta cách làm là được.”
Phản ứng đầu tiên của Trần Khinh Dao là không yên tâm. Vị công tử xuất thân giàu sang này, đến nấu cháo còn có thể biến thành thức ăn cho heo, liệu có sống nổi trên núi rừng?
Nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, nàng cũng ngại không nỡ dập tắt. Thế là cẩn thận dặn dò lộ tuyến, cách kiểm tra ống trúc có rò nước hay không, cách sửa chữa hư hỏng, nếu phải thay mới thì nên chọn loại trúc nào, xử lý ra sao…
Cuối cùng, nàng còn đưa thêm ít thuốc bột phòng thân, rồi tiễn hắn ra cửa.
“Hẳn là không có vấn đề gì đâu” Nghĩ tới hiểm nguy trên núi, Trần Khinh Dao vẫn hơi lo lắng tự lẩm bẩm.
Nhưng ngẫm lại, cho dù Tiêu Tấn không sửa nổi ống nước thì với thân thể luyện võ bao năm của hắn, cộng thêm thuốc bột nàng đưa, ít ra cũng tránh được thú dữ, chắc chắn sẽ bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.