Rời Nghi An Thành, hai người tiếp tục đi về phía đông. Thành lớn kế tiếp còn cách hơn ba trăm dặm, dọc đường chỉ toàn thôn xóm heo hút và vài thị trấn nhỏ lẻ.
Đi suốt một ngày, trước mặt bỗng hiện ra một con sông lớn chắn ngang.
Trần Khinh Dao nhảy xuống xe lừa, đứng bên bờ sông nhìn ra xa. Nước chảy xiết, mặt sông mênh mông, ngược dòng hay xuôi dòng đều chẳng thấy điểm đầu điểm cuối. Lạ ở chỗ, trên sông không có lấy một cây cầu, thậm chí một con đò nhỏ cũng không thấy.
Tiêu Tấn cũng nghi hoặc: “Trong địa phương chí vốn ghi chỗ này có bến đò, sao giờ chẳng thấy đâu?”
Hắn men theo bờ sông tra xét, rất nhanh tìm được dấu vết neo thuyền, cả bậc thang còn sót lại chứng tỏ nơi đây từng có bến đò thật, chỉ là không biết vì sao giờ đã bỏ hoang.
Trần Khinh Dao nghĩ ngợi, liền nhẹ nhàng nhún chân nhảy lên mui xe lừa, đứng đó nhìn ra xa.
Ở chân núi phía xa có một thôn trang, thôn xóm yên tĩnh khác thường, không nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa, chỉ có một con quạ đen kêu quác quác bay vút lên, trong hoàng hôn càng thêm hoang vắng.
Nàng nhảy xuống, quay lại nhìn chằm chằm mặt sông hồi lâu rồi nói với Tiêu Tấn: “Ta cứ cảm giác dòng sông này có gì không ổn.”
Tiêu Tấn cũng gật đầu đồng ý. Cả hai đều nhạy bén nhận ra, dưới sông dường như có thứ gì đó đang âm thầm dõi theo bọn họ với ý đồ chẳng lành.
Con khỉ nhỏ thì dựng lông, không ngừng nhe răng hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901708/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.