🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mưa rơi đến nửa đêm mới ngừng, sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn rời khỏi ngôi miếu hoang.

Đất trong rừng vẫn còn ướt, bước chân dẫm lên lá khô vang lên những tiếng cộp cộp giòn giã.

Hai người tìm thấy thi thể của Âm Dương Song Sát, lục soát một phen, chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ cùng một quyển tà công. Trần Khinh Dao nghĩ nghĩ liền đem tà công thiêu hủy vốn định đào hố chôn hai cái xác. Nhưng nghĩ lại, loại tội ác chồng chất thế này nên để thiên hạ đều biết bọn chúng đã đền tội, tránh cho sau này có kẻ mượn danh Âm Dương Song Sát mà hại người.

Thế là nàng thu xác vào túi trữ vật, tính sau khi đến thành thì giao cho nha môn.

Nhìn đống bạc vụn ít ỏi trên tay, nàng không nhịn được hỏi Tiêu Tấn: “Trên giang hồ giàu nghèo cách biệt có lớn lắm không?”

Ví như đám sơn tặc lần trước, tên đầu lĩnh còn có vài trăm lượng bạc, còn đám lâu la thì chỉ lèo tèo vài đồng tiền lẻ. Đêm qua gặp người của Thanh Vân Bảo, ai nấy đều cao to, quần áo sang trọng, vừa nhìn đã biết là phú quý.

Thế mà hai ác nhân như Âm Dương Song Sát, vốn cũng là nhân vật không nhỏ, toàn thân gia sản lại chẳng qua mấy lượng bạc vụn.

Tiêu Tấn thấy nàng buồn bực, liền mỉm cười giải thích:“Có sự khác biệt rõ ràng. Môn phái và gia tộc lớn thường có sản nghiệp, bởi vậy họ đều giàu có. Còn những kẻ không làm lụng, không chịu dựa vào ai thì thường nghèo túng.”

Nói cách khác, hành tẩu giang hồ cũng phải biết cần cù kiếm sống, nếu không thì cuộc đời chỉ có nghèo đói và thất vọng.

Đương nhiên, con nhà giàu thì không tính vào loại này.

Xử lý xong Âm Dương Song Sát, hai người tiếp tục lên đường. Một mạch thuận lợi, ba ngày sau đến được Thanh Mộc Thành, nằm phía đông Nghi An Thành.

Còn chưa vào thành đã nghe thấy náo nhiệt, cửa thành người ra kẻ vào tấp nập, ngoài dân bản địa còn có không ít giang hồ nhân sĩ.

Trần Khinh Dao dắt xe lừa, đi cùng Tiêu Tấn giữa dòng người, vô tình nghe được chuyện, mới biết hóa ra trong thành có một vị võ lâm tiền bối sắp mừng thọ 60, người từ khắp nơi kéo đến chúc thọ.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Vị tiền bối kia rất có danh tiếng sao?”

Tiêu Tấn gật đầu: “Hoàng lão tiền bối, nghĩa khí ngút trời, ghét ác như thù, thanh danh vang xa trên giang hồ.”

Trần Khinh Dao tò mò:“Thế võ công của ông ta thế nào?”

Tiêu Tấn suy nghĩ rồi đáp:“Nghe nói hai mươi năm trước đã bước vào hàng cao thủ nhất lưu.”

Nói đến đây, nàng liền hiểu.

Qua thời gian ở cùng Tiêu Tấn, nàng đã nắm được cách phân chia trong giang hồ tỉ như nhân vật cấp tông sư thì đếm trên đầu ngón tay; cao thủ đứng đầu thì nhiều hơn chút nhưng cũng chỉ vài chục người kế đó mới đến nhất lưu.

Nếu Hoàng lão tiền bối hai mươi năm trước đã là nhất lưu thì nay tất nhiên còn mạnh hơn, có lẽ chỉ cách hàng cao thủ đứng đầu một bước, thậm chí có thể lọt vào top hai mươi người mạnh nhất giang hồ.

Bảo sao đại thọ sáu mươi của ông lại có nhiều người tới chúc mừng như vậy.

Dù vậy, náo nhiệt này cũng chẳng liên quan gì đến họ. Hai người tìm được khách đ**m, thuê hai phòng, rửa mặt thu dọn, ăn chút gì đó rồi quay lại phòng tĩnh tâm tu luyện.

Đêm khuya, Trần Khinh Dao đẩy cửa sổ, lặng lẽ nhảy ra, hướng nha môn mà đi. Nửa canh giờ sau, nàng lại lặng yên trèo cửa sổ trở về, tiếp tục tu luyện.

Sáng hôm sau, hai người cùng ăn sáng ở một quán ven đường.

Trên con phố náo nhiệt, người qua kẻ lại bàn tán xôn xao về một chuyện lạ đôi ác nhân khét tiếng Âm Dương Song Sát, không biết vì sao lại bị g**t ch*t, ném xác ngay trước cổng nha môn!

Có người đoán rằng bọn họ xui xẻo đụng trúng cao thủ tuyệt đỉnh, cuối cùng phải tự gánh hậu quả; có kẻ lại cho rằng người ra tay là bằng hữu của Hoàng lão tiền bối, coi như món quà mừng thọ thậm chí còn có lời đồn rằng chính hai kẻ kia nổi lên hiềm khích rồi tàn sát lẫn nhau. Đủ loại lời ra tiếng vào, nhưng chẳng ai đưa ra được kết luận chắc chắn.

“Ta biết là ai giết bọn chúng!” Bất ngờ, một giọng nói vang lớn cắt ngang đám đông.

Mọi người lập tức ngoái nhìn. Ngay cả Trần Khinh Dao cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Ở tửu lâu đối diện, lầu hai bên cửa sổ có một bàn tụ tập vài công tử mặc hoa phục. Người vừa lên tiếng chính là cẩm y thiếu niên mà nàng từng gặp ở miếu hoang hôm nọ - Chu Cẩm Khôn, công tử phú nhị đại của Thanh Vân Bảo.

Trong lòng Chu Cẩm Khôn rộn ràng khó tả bởi hắn tin rằng mình nắm được chút bí mật mà người khác không biết, liền không kìm nổi muốn khoe khoang.

“Ta nói này Chu Nhị Bảo, ngươi nằm mơ rồi chăng? Tối qua chúng ta đều ở cùng một chỗ, rõ ràng thấy ngươi về phòng. Lẽ nào sau đó ngươi mộng du chạy ra ngoài, tình cờ chứng kiến có người ra tay?”

Một thiếu niên phe phẩy quạt xếp ngồi bên trái cười nhạo. Hắn chính là tiểu thiếu gia của Hoàng phủ, cũng là chủ nhân của yến tiệc mừng thọ sắp tới. Một câu của hắn khiến những người khác cùng bật cười trêu chọc.

“Đúng vậy, đêm qua Chu huynh ở phòng sát vách ta, nếu có động tĩnh gì, sao ta lại không hay biết?”

“Hay là thời gian qua Chu huynh võ công đại tiến, bỏ xa chúng ta rồi?”

Bình thường bị châm chọc như vậy, Chu Cẩm Khôn thế nào cũng phải cãi lại một phen. Nhưng hôm nay hắn chỉ ngẩng cao đầu, cười đầy đắc ý, tỏ vẻ khinh thường chấp nhặt.

Những người khác nhìn nhau, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ.“Thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự biết điều gì?”

“Đương nhiên! Trước khi Âm Dương Song Sát chết, ta từng gặp bọn chúng!” Chu Cẩm Khôn ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố.

Mọi người vừa mới hơi tin, nghe xong lại phá lên cười.

Thiếu niên quạt xếp cười ha hả: “Ta còn tưởng ngươi có tin tức gì ghê gớm, hóa ra vẫn là Chu Nhị Bảo quen thói khoác lác!”

“Phải đó, nếu ngươi từng gặp Âm Dương Song Sát, hôm nay còn có thể ngồi đây ung dung uống rượu với chúng ta sao?”

“Trừ phi bọn ác nhân kia đã rửa tay gác kiếm!”

Mấy người kẻ tung người hứng, cười đùa ầm ĩ.

Chu Cẩm Khôn thấy không ai tin mình, bực bội lớn tiếng: “Ta thật sự đã gặp! Chính là hai đêm trước, lúc ấy trời đổ mưa, ta cùng muội muội và Lưu thúc vừa rời khỏi Thanh Mộc Thành không xa tìm vào một ngôi miếu hoang trú tạm. Bất ngờ Âm Dương Song Sát xuất hiện! Giọng nói của bọn chúng quái dị, nửa nam nửa nữ, câu chữ cứ văng vẳng bên tai, còn nói muốn bắt ta và muội muội đi!”

Thấy hắn kể rành rẽ, có đầu có đuôi, mấy thiếu niên kia bắt đầu bán tín bán nghi, gặng hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó Lưu thúc báo ra danh tính nhưng hai người kia chẳng coi Thanh Vân Bảo ra gì. Ông ấy buộc phải bảo ta và muội muội rời đi trước. Chúng ta không chịu, còn đang giằng co thì bỗng nhiên Âm Dương Song Sát biến mất!”

“Biến mất?” Cả bọn kinh ngạc, cảm thấy đang nghe chuyện ly kỳ thì lại đứt đoạn.

Chu Cẩm Khôn gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, rõ ràng một khắc trước còn hùng hổ muốn bắt chúng ta, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Chúng ta đứng đợi hồi lâu nhưng bọn họ cũng không quay lại. Lưu thúc nói, khả năng lớn là kẻ thù của chúng tìm đến nên không rảnh đối phó chúng ta. Nếu các ngươi không tin, cứ đi hỏi Lưu thúc.”

Nghe đến đây, mọi người càng tin hơn vài phần. Dẫu sao Lưu thúc tuy chỉ là khách khanh của Thanh Vân Bảo nhưng cũng là cao thủ nhị lưu. Trong khi ở đây, người có thiên phú cao nhất cũng mới nhập tam lưu mà thôi. Trên giang hồ vốn coi trọng thực lực, họ dám trêu chọc Chu Cẩm Khôn nhưng không ai dám nghi ngờ một cao thủ thực thụ.

Thấy bọn họ đã dao động, Chu Cẩm Khôn càng đắc ý, bèn hạ giọng đầy thần bí:“Sáng nay nghe tin Âm Dương Song Sát chết, Lưu thúc tới nha môn dò hỏi, về nói lại với ta bọn chúng nhiều khả năng bị kẻ thù chém chết trong đêm đó, chỉ một nhát đao sắc bén tuyệt luân, chết ngay tại chỗ, máu chảy chẳng được mấy giọt! Các ngươi nói xem, rốt cuộc là vị đại hiệp nào, dùng binh khí thần kỳ gì, mới có thể ra tay lợi hại như thế?”

Nghe đến đây, trên mặt từng thiếu niên đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Ở độ tuổi này, điều họ sùng bái nhất chính là những hiệp khách giang hồ, còn ước mơ lớn nhất, chính là một ngày nào đó trở thành đại hiệp oai phong như vậy.

Ở quán nhỏ bên dưới đối diện, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn vừa ăn xong bữa sáng, thong thả dạo quanh phố, mua vài món đồ dùng cần thiết, rồi trở về khách đ**m.

Nói thật, nghe người khác thổi phồng về “kỳ tích” mà chính mình làm, Trần Khinh Dao thấy trong lòng vừa buồn cười vừa hơi lâng lâng. Thậm chí nàng còn thoáng nghĩ, nếu mình đứng dậy hô to rằng: “Là ta giết bọn chúng!” không biết sẽ thế nào.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ chắc chắn nàng sẽ không làm vậy. Bởi chẳng ai chịu tin. Cho dù có kẻ tin, đến khi họ đòi nàng đưa ra chứng cứ, lẽ nào nàng lại lấy phong nhận phù ra cho thiên hạ xem? Như thế thì chặng đường tiếp theo còn yên ổn gì nữa.

Thế nên, thôi thì cứ im lặng, làm người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát mọi việc.

Theo kế hoạch, họ vốn không định lưu lại trong thành lâu. Thế nhưng ngay lúc chuẩn bị rời đi, con khỉ nhỏ Chi Chi bỗng ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Trần Khinh Dao xem xét kỹ, rồi nói:“Nó chắc là đang tiến hoá, không có gì đáng lo.”

Nói xong, nàng không khỏi chua chát ganh tị. Uống viên dược, chợp mắt một lát là có thể tăng cấp tu vi loại thần thú gì mà sung sướng vậy chứ? Vai chính trong truyện còn chưa được đãi ngộ thế này!

Nghĩ đến vai chính, nàng liếc sang Tiêu Tấn. Khuôn mặt chàng trắng bệch, trên người thường xuyên chịu đựng đau đớn bởi lưỡi đao chém vào. Một “vai chính” thế này chẳng những không được ưu ái, mà còn khổ sở hơn người khác gấp bội.

“A Dao?” Tiêu Tấn bắt gặp ánh mắt nàng, khẽ hỏi.

“Không có gì đâu,” Trần Khinh Dao lắc đầu, rồi nói tiếp:“Chúng ta tạm dừng lại hai ngày, chờ xem Chi Chi có tỉnh lại không.”

Nếu con khỉ nhỏ chỉ cần một hai ngày là có thể tỉnh lại thì quá tốt, còn nếu lâu hơn thì cũng chỉ có thể gói nó lại mà mang theo lên đường.

May mà tới tối, nó đã tỉnh, tung tăng nhảy nhót, miệng liên tục kêu chi chi.

Trần Khinh Dao tóm lấy nó trong tay, tỉ mỉ kiểm tra một lượt nhưng chẳng phát hiện có gì khác biệt. Bộ lông vàng óng vẫn sáng như trước, cái đầu vẫn chỉ to bằng hai bàn tay, nhìn qua chẳng khác nào một con khỉ nhỏ chưa lớn.

Đang còn nghi hoặc, liền nghe Tiêu Tấn nhắc:“A Dao, nàng xem đôi mắt nó đi, có phải khác với trước kia một chút không?”

Trần Khinh Dao liền giữ mặt con khỉ, soi kỹ dưới ánh đèn. Nhìn một lúc lâu mới ngập ngừng nói:

“Hình như bên ngoài con ngươi có thêm một vòng kim sắc?”

“Đúng vậy.” Tiêu Tấn gật đầu.

Vòng kim sắc đó cực kỳ mảnh, lại thêm ban đêm ánh sáng không rõ đến nỗi Trần Khinh Dao phải căng mắt dưới ánh đèn mới miễn cưỡng nhìn thấy. Vậy mà Tiêu Tấn vừa thoáng qua đã nhận ra ngay.

Nàng không khỏi tán thưởng:“Ngươi đúng là cẩn thận hơn ta nhiều.”

Tiêu Tấn chỉ mỉm cười không đáp. Hắn cũng không kể rằng, ngay lúc con khỉ vừa tỉnh đã nhìn chằm chằm vào hắn, nhờ vậy hắn mới phát hiện ra điểm khác thường.

Nghĩ tới khả năng thiên phú tìm kiếm linh dược của nó, Trần Khinh Dao thầm đoán sự biến đổi nơi đôi mắt hẳn có liên quan nhưng cụ thể thế nào thì vẫn cần thời gian chứng minh.

Ngày hôm sau, hai người trả phòng rồi rời thành.

Khi tới cổng, bỗng thấy trên tường dán đầy bố cáo, có người lớn tiếng đọc:

“…… Hiệp sĩ đã trừ khử Âm Dương Song Sát, quan phủ nguyện thưởng tám trăm lượng bạc!”

Trần Khinh Dao im lặng ôm ngực.

Tiêu Tấn thấy thế, vội lo lắng hỏi:

“A Dao, nàng sao vậy?”

“…… Không có gì.” Nàng miễn cưỡng lắc đầu nhưng trong đầu chỉ quanh quẩn một câu: tám trăm lượng, tám trăm lượng……

Tim ta đau quá.

Ngoài lề !!1

Trần Khinh Dao: Ta sai rồi, thật sự sai to rồi QAQ

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.