Mưa rơi đến nửa đêm mới ngừng, sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn rời khỏi ngôi miếu hoang.
Đất trong rừng vẫn còn ướt, bước chân dẫm lên lá khô vang lên những tiếng cộp cộp giòn giã.
Hai người tìm thấy thi thể của Âm Dương Song Sát, lục soát một phen, chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ cùng một quyển tà công. Trần Khinh Dao nghĩ nghĩ liền đem tà công thiêu hủy vốn định đào hố chôn hai cái xác. Nhưng nghĩ lại, loại tội ác chồng chất thế này nên để thiên hạ đều biết bọn chúng đã đền tội, tránh cho sau này có kẻ mượn danh Âm Dương Song Sát mà hại người.
Thế là nàng thu xác vào túi trữ vật, tính sau khi đến thành thì giao cho nha môn.
Nhìn đống bạc vụn ít ỏi trên tay, nàng không nhịn được hỏi Tiêu Tấn: “Trên giang hồ giàu nghèo cách biệt có lớn lắm không?”
Ví như đám sơn tặc lần trước, tên đầu lĩnh còn có vài trăm lượng bạc, còn đám lâu la thì chỉ lèo tèo vài đồng tiền lẻ. Đêm qua gặp người của Thanh Vân Bảo, ai nấy đều cao to, quần áo sang trọng, vừa nhìn đã biết là phú quý.
Thế mà hai ác nhân như Âm Dương Song Sát, vốn cũng là nhân vật không nhỏ, toàn thân gia sản lại chẳng qua mấy lượng bạc vụn.
Tiêu Tấn thấy nàng buồn bực, liền mỉm cười giải thích:“Có sự khác biệt rõ ràng. Môn phái và gia tộc lớn thường có sản nghiệp, bởi vậy họ đều giàu có. Còn những kẻ không làm lụng, không chịu dựa vào ai thì thường nghèo túng.”
Nói cách khác, hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901707/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.