🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau lần trò chuyện hôm đó, Tiêu Tấn đã trở lại bình thường.

Có linh châu treo trên đầu, lại thêm mấy loại tài liệu trận pháp khác mà Trần Khinh Dao tìm được, nàng liền bố trí một trận pháp hạ nhiệt ngay trên xe lừa. Thế là hai người, thêm một con lừa và một con khỉ, lại tiếp tục ung dung lên đường.

Mấy ngày sau, bọn họ đến một tòa thành biên giới. Tiêu Tấn nói, chỉ cần qua khỏi thành này thì đã không còn là lãnh thổ Đại Yến nữa, mà thuộc về nước láng giềng - Sở quốc.

Chẳng qua, Yến và Sở hai nước vốn giao thương qua lại rất nhiều, phong tục tập quán cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Người dân hai bên còn thường qua lại, cưới gả nên hiếm khi phát sinh mâu thuẫn.

Biên thành tuy không lớn, nhưng cư dân trong thành lại rất đông. Trên phố xá tấp nập, ngoài hàng hóa hai nước Yến – Sở, còn có không ít sản phẩm đến từ những quốc gia khác. Thương nhân tứ xứ tụ hội, giao dịch rôm rả, tin tức cũng vì thế mà đặc biệt linh thông.

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn chọn một khách đ**m nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp, cả hai xuống lầu dùng cơm chiều.

Đúng lúc cơm tối, đại sảnh chật kín khách, chỉ còn lại bàn của hai thương nhân. Họ đành ngồi ghép vào.

Hai thương nhân kia vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt, từ chuyện hàng hóa phẩm chất, giá cả, đường sá xa gần, cho đến nạn cướp bóc rồi cuối cùng lạc sang chuyện giang hồ.

Gã thương nhân hơi béo nói: “Hôm qua ta gặp một người đồng hành đến từ Vĩnh Nhạc thành. Theo hắn kể, tên hái hoa tặc số một giang hồ được gọi là Bách Hoa công tử, đã bị người ta phế bỏ võ công rồi!”

Người còn lại gầy hơn, kinh ngạc hỏi: “Nghe đồn Bách Hoa công tử khinh công xuất quỷ nhập thần, ngay cả cao thủ nhất lưu cũng khó mà đuổi kịp. Không biết hắn bại dưới tay vị đại hiệp nào vậy?”

Thương nhân béo vỗ ngực chắc chắn: “Thiên chân vạn xác*! Bị người ta đánh gãy gân chân, phế võ công, ném thẳng trước cửa nha môn. Bọn nha dịch canh đêm nói, ra tay có hai người, dáng dấp tựa như thiếu niên.”

Người gầy xuýt xoa: “Tuổi còn trẻ đã có thể bắt giữ Bách Hoa công tử, hai vị thiếu hiệp này sau này thành tựu chắc chắn không lường được.”

Thương nhân béo lại hạ giọng thần bí: “Nhắc đến thành tựu, trên giang hồ kẻ nào chẳng muốn trở thành tông sư? Các ngươi biết không, Đại Yến ta vừa mới xuất hiện thêm một vị tông sư!”

Tin này vừa nói ra liền khiến người nghe chấn động.

Trên giang hồ, số lượng tông sư ít đến đáng thương. Nếu tính cả thiên hạ, tổng cộng mới có khoảng mười người. Trong đó, Đại Yến chiếm bốn vị, vốn đã vượt trội các quốc gia khác. Nếu lại thêm một vị nữa, địa vị bá chủ của Đại Yến càng vững chắc.

Nhưng tông sư đâu dễ mà có. Ngay cả các cường quốc, nhiều lắm cũng chỉ một hoặc hai vị, thậm chí có nước chẳng có lấy một người. Ngay cả Đại Yến, lần cuối xuất hiện một vị tông sư cũng đã cách đây hơn 20 năm.

Người gầy nghe vậy thì hít một hơi lạnh: “Chuyện này có thật không?”

Thương nhân béo cười đắc ý: “Loại chuyện này, chẳng lẽ làm giả được sao? Chỉ là tin tức còn chưa kịp truyền rộng thôi.”

Trần Khinh Dao khẽ liếc Tiêu Tấn một cái, trong lòng đã đoán được tám phần vị tông sư này, e rằng chính là ông ngoại hắn.

Mấy bàn xung quanh cũng bị lời bàn tán thu hút, có người nhịn không nổi lên tiếng:“Không biết vị tân tông sư này là ai?”

Thấy mọi người chăm chú nhìn mình, thương nhân béo hắng giọng, càng thêm đắc ý, liền nói thẳng: “Chính là Tần Hữu Phong, Tần đại hiệp!”

Có người nghe xong, ngẫm nghĩ rồi trố mắt: “Không phải là vị năm xưa được xưng đệ nhất mỹ nam tử giang hồ kia sao?”

Trần Khinh Dao đang húp canh, vừa nghe liền sặc, phải vội che miệng ho khan.

Tiêu Tấn lo lắng: “A Dao, làm sao thế?”

Nàng xua tay ra hiệu không sao. Nhưng trong lòng lại thấy buồn cười. Không ngờ ông ngoại hắn còn có cái danh hiệu “đệ nhất mỹ nam tử”, khó trách vừa bước vào giang hồ đã khiến bao nữ hiệp ngưỡng mộ. Lẽ nào… ông thực ra ẩn cư trong núi là để tránh đào hoa kiếp?

Người khác vẫn chưa để ý đến bọn họ. Thương nhân béo tiếp tục: “Không sai, chính là hắn! Năm xưa, Tần đại hiệp từng là cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi nhất. Giờ đây, lại thành tông sư trẻ nhất! Cuối năm ngoái, hắn từng giao thủ với một cao thủ Sở quốc, khi ấy bị thương, ai ngờ nay vừa thành tông sư liền sang Sở quốc hạ chiến thư, chỉ một chiêu đã đánh bại đối phương! Vì trận chiến diễn ra trên đất Sở, người Sở sợ mất mặt nên mới không công bố mà thôi.”

Lời vừa dứt, đám thương nhân Đại Yến ai nấy đều phấn chấn, cảm thấy mặt mũi rạng rỡ. Còn thương nhân ngoại quốc thì im lặng, vài người lộ rõ vẻ lo âu.

Dù giang hồ không thuộc về triều đình, nhưng số lượng tông sư lại trực tiếp ảnh hưởng đến thế lực và niềm tin quốc gia. Đại Yến vốn đã cường thịnh, nay lại thêm một vị tông sư, lỡ như triều đình nảy sinh ý định xâm lược, các tiểu quốc, nhược quốc làm sao chống đỡ?

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn thì có chút giật mình. Bọn họ rời Tần Hữu Phong mới nửa tháng, vậy mà ông đã đột phá tông sư, còn lao sang Sở quốc quyết chiến, thanh danh truyền khắp nơi. Quả thật nhanh đến mức khiến người khác hoa mắt. Trong khi đó, bọn họ vẫn còn chậm rãi lắc lư trên đường, chưa ra khỏi Đại Yến.

Ngay lúc này, có người lại nói: “Nghe nói đột phá đến cảnh giới tông sư, cần phải có thánh dược Đại Hoàn Đan. Như vậy, chẳng lẽ lại có Đại Hoàn Đan xuất thế?”

Câu nói ấy khiến khách đ**m bỗng chốc yên lặng khác thường. Mấy kẻ lập tức vội vàng đứng dậy, trả tiền rồi rời đi.

Đại Hoàn Đan hẳn đã xuất hiện. Dù một viên rơi vào tay Tần Hữu Phong nhưng ai dám chắc không còn viên thứ hai, thứ ba?

Trong lòng mọi người lập tức nảy ra ý nghĩ khác nhau. Ai nấy đều mong đem tin tức này truyền về quốc gia mình. Chỉ e trong ít ngày nữa, giang hồ sẽ nổi lên một trận phong ba bão tố.

Trở về phòng, Trần Khinh Dao không vội nhập định tu luyện mà trầm ngâm một lúc rồi nói với Tiêu Tấn: “Ta định bán đi một viên Đại Hoàn Đan, ngươi thấy thế nào?”

Họ đã rong ruổi hơn hai tháng, đi ngang qua quá nửa lãnh thổ Đại Yến. Chỉ cần vượt qua Sở quốc nữa là đến được Vô Tận Hải Vực.

Sở quốc lãnh thổ hẹp dài, từ tây sang đông chỉ hơn ngàn dặm. Với tốc độ xe lừa, nửa tháng là tới.

Khi đó, bất kể muốn luyện chế bảo thuyền hay vượt biển, đều cần chuẩn bị rất nhiều vật tư. Hơn nữa, nàng còn tính mang theo một số vàng bạc để dùng trong Tu Chân giới.

Dù trong Tu Chân giới lưu hành chủ yếu là linh thạch, linh châu, nhưng không phải ai cũng là tu sĩ. Nếu gặp người phàm thì vàng bạc vẫn hữu dụng. Cùng lắm không dùng đến thì giữ lại cũng chẳng thiệt, nhìn thôi cũng vui mắt.

Hiện tại, tổng tài sản hai người cộng lại khoảng hai ngàn lượng, đủ cho một nhà phàm nhân tiêu xài cả đời. Nhưng so với việc họ sắp làm thì còn quá ít.

Đúng lúc này, tin tức Tần Hữu Phong thành tông sư truyền ra, giang hồ chắc chắn sẽ vì Đại Hoàn Đan mà dậy sóng. Bọn họ lại đang ở biên thành nơi giao thương tấp nập. Đây chính là thời cơ thích hợp nhất để bán đan dược.

Điều duy nhất khiến nàng lo lắng là thực lực của hai người còn yếu. Nếu vì đan dược mà dẫn tới cao thủ, thậm chí tông sư tranh đoạt, thì bọn họ e rằng khó thoát khỏi nguy hiểm.

Tiêu Tấn nghe xong, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Nếu A Dao tin tưởng, chi bằng để ông ngoại ra mặt.”

Trần Khinh Dao liếc hắn, khẽ nói: “Chỉ một viên Đại Hoàn Đan thôi, cũng đáng để cân nhắc chuyện tin hay không tin sao?”

Một câu nhẹ bẫng lại khiến Tiêu Tấn cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Hắn mỉm cười: “Là ta lỡ lời, A Dao chớ trách.”

Để Tần Hữu Phong ra mặt, đúng là một lựa chọn thỏa đáng.

Dù sao ông ấy đã từng nuốt một viên Đại Hoàn Đan, giờ lấy ra thêm một viên, người khác cũng chẳng sinh nghi nhiều. Nếu có kẻ muốn cướp đoạt cũng phải cân nhắc xem bản thân có đủ tư cách để đối đầu với một vị tông sư hay không. Huống chi, Tần Hữu Phong đâu phải đơn độc, trong số bốn vị tông sư của Đại Yến, còn có một người là bằng hữu thân thiết của ông. Ai muốn đoạt đồ của ông cũng đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị tâm lý cùng lúc đắc tội với hai vị tông sư.

Chỉ riêng cái giá đó thôi, đã đủ khiến kẻ mang dã tâm phải chùn bước, sau cùng ngoan ngoãn lấy bạc ra mà mua.

Vấn đề hiện tại là phải liên lạc với Tần Hữu Phong thế nào. Ông nay ở Đại Yến, mai lại nghe nói ở Sở quốc, lúc này cũng chẳng rõ tung tích ra sao.

Trần Khinh Dao trầm ngâm nửa ngày, chợt nói: “Ta có một cách, không biết có dùng được không. Có một loại là Đưa Tin Phù, chỉ cần nhập khí tức của người nhận vào phù lục, nếu đối phương còn trong phạm vi ngàn dặm, sẽ có thể nhận được tin.”

Nhưng nếu khoảng cách quá xa thì phù cũng bất lực.

“Dù sao cũng nên thử một lần.” Nàng quay sang hỏi Tiêu Tấn: “Trên người ngươi có vật gì của tiền bối không?”

Tiêu Tấn lục lọi trong túi trữ vật một lúc, lấy ra ngọc bội mà lần trước Tần Hữu Phong đưa cho hắn: “Cái này được không?”

“Được.” Trần Khinh Dao gật đầu.

Nói rồi nàng bắt tay vẽ phù. Đưa Tin Phù vốn cùng cấp bậc với Phong Nhận Phù đều là nhân giai trung phẩm nhưng phức tạp hơn nhiều. Nàng liên tục thất bại bốn lần đến lần thứ năm mới miễn cưỡng thành công. Sợ phù văn không hoàn hảo ảnh hưởng hiệu quả, nàng kiên nhẫn vẽ thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng có một đạo khiến nàng hài lòng.

Đem hơi thở Tần Hữu Phong nhập vào phù, nàng gấp lá bùa thành hình hạc giấy rồi đưa linh lực vào. Hạc giấy chớp mắt rung rung bay lên, lảo đảo ra ngoài cửa sổ, biến mất vào trong bóng đêm.

Để tránh tin tức bị lộ, bọn họ chỉ nói với Tần Hữu Phong rằng đang chờ ở biên thành, chứ không nhắc đến chuyện cụ thể.

Tiếp theo chỉ còn chờ đợi. Nếu Tần Hữu Phong đang ở trong phạm vi ngàn dặm thì với tốc độ của Đưa Tin Phù và tốc độ hành trình của ông, nhiều nhất ba ngày sẽ đến.

Biên thành náo nhiệt, nhưng hai người lại không ra ngoài dạo chơi, chỉ ở trong phòng tu luyện.

Hai ngày sau, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đang ăn mì ở quán ven đường, có một người ngồi xuống cạnh bàn. Ban đầu nàng cũng chẳng để ý, nơi này chen chúc, tranh bàn là chuyện thường. Cho đến khi Tiêu Tấn bỗng buông đũa, nàng mới ngẩng đầu theo tầm mắt hắn nhìn lại, dừng ở gương mặt rậm râu rậm ria kia. Ngũ quan bị che hơn nửa, chỉ còn lộ ra đôi mắt quen thuộc.

“……”
Trần Khinh Dao lẳng lặng nuốt miếng mì trong miệng xuống, để tránh lại bị sặc, rồi hơi khó xử cất tiếng chào: “Tiền bối.”

Trong lòng nàng thật sự rất tò mò rốt cuộc một vị mỹ đại thúc sáng sủa tuấn lãng, rốt cuộc làm cách nào trong thời gian ngắn biến thành một đại hán râu ria xồm xoàm thế này?

Tần Hữu Phong ha hả cười, đưa tay vuốt bộ râu, bộ dáng còn tỏ vẻ đắc ý: “Có phải suýt nữa không nhận ra ta không? Nhận không ra mới tốt. Tiểu Tấn khi nhỏ nhìn thấy ta để râu, còn khóc oa oa kia kìa.”

“Ngoại tổ phụ.” Tiêu Tấn vội cắt ngang, “Ngoại tổ phụ ăn gì chưa?”

“Còn chưa. Vừa nhận tin tức của các ngươi là ta chạy tới ngay.” Tần Hữu Phong trả lời, rồi quay sang Trần Khinh Dao, cười nói:

“Hồi nhỏ Tiểu Tấn trắng trẻo đến mức như tiểu cô nương, lại hay khóc nhè, ta còn lo nó lớn lên thì thế nào nữa.”

Tiêu Tấn nhanh chóng chen lời: “Ông ngoại muốn mì thường hay mì hầm?”

“Hai bát mì hầm.” Thấy cháu ngoại tìm được tri kỷ, trong lòng Tần Hữu Phong vô cùng vui mừng, lại nổi hứng kể tiếp:

“Cũng may mấy năm sau nó bớt khóc dần. Khi bảy tám tuổi, có thằng nhóc nói sau này muốn cưới nó, kết quả Tiểu Tấn lột quần thằng đó treo lên cành cây. Cả mông tr*n tr**ng khóc chạy về nhà! Ha ha ha…”

Tiêu Tấn: “……”

Trần Khinh Dao làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tiêu Tấn, chỉ mỉm cười gượng gạo mà vẫn giữ lễ phép.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.