Đám người bọn họ lôi tù binh về Sơn Hải thành, lập tức khiến không ít người vây xem náo nhiệt.
Sáu người Nhân tộc trong đó chỉ có một Trúc Cơ, năm người còn lại đều Luyện Khí, vậy mà lại có thể bắt được tận bảy tên Yêu tộc, trong đó còn có ba con nhị giai… Cảnh tượng này khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa khâm phục không thôi.
Vừa vào thành chủ phủ, Trần Khinh Dao lập tức chạy đi tìm Ô Vũ tướng quân, hưng phấn hỏi thử mấy con Yêu tộc này đáng giá bao nhiêu tiền chuộc.
Lần trước vụ Trùy Nha, nàng được chia tám phần tiền chuộc trong đó còn có không ít linh dược linh tài, lần này chắc chắn càng béo bở hơn!
“Cái gì? Không có tiền?!” Nàng tròn mắt, không tin nổi lỗ tai mình.
Ô Vũ tướng quân ánh mắt lạnh như băng, liếc qua một chuỗi tù binh đang bị trói quỳ dưới đất, hờ hững nói: “Đám Yêu tộc này không có giá trị, chẳng ai đến chuộc cả.”
Trong Yêu tộc có Yêu Vương, tự nhiên cũng có tộc đàn quy thuận. Mỗi lần ra khiêu chiến, thường là thủ hạ hoặc con dân dưới tay Yêu Vương. Nếu chẳng may bị bắt, vì thể diện, Yêu Vương đành phải bỏ tiền chuộc lại.
Nhưng loại lang sói lưu manh chỉ biết chặn đường cướp bóc để sống qua ngày như bọn này, trong tộc đàn vốn là tầng đáy, chẳng ai thèm để tâm, càng không có ai bỏ linh tài chuộc về.
“Không có tiền…” Trần Khinh Dao như bị sét đánh ngang tai. Nàng bỗng thấy công sức mình bỏ ra hóa thành công cốc, chẳng phải tương đương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901745/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.