Trần Khinh Dao đứng ở mép linh điền, hùng hổ trừng mắt vào pháp trận, tựa như muốn xuyên thấu qua lớp đất đá để trừng cho bằng được cái hạt giống kia.
Hấp thu nhiều linh khí như thế, nếu thật sự mọc ra được cái gì thì còn đỡ, đằng này lại chẳng ra sao cả!
Chỉ mới ló ra cái mầm mà đã vắt kiệt bao nhiêu rồi, sau này lớn lên, chẳng lẽ phải nuôi bằng cả núi linh thạch mới đủ?
Nghĩ đến đây, Trần Khinh Dao rùng mình một cái, liền lặng lẽ tăng thêm hai tầng ngăn cách pháp trận, trong lòng hung hăng thề từ nay về sau, một viên linh thạch cũng không bố thí cho nó nữa!
Sau đó nàng lại đau lòng móc ra mấy ngàn linh thạch hạ phẩm, rải cho mấy cây linh trà, Thiên Nguyên quả, trường sinh quả. Vừa rải vừa lầm bầm: “Các ngươi tranh giành chút đi chứ, đều đã là cây trưởng thành cả rồi, vậy mà lại thua không nổi một cái hạt giống, nghe có buồn cười không!”
Đợi ba cây kia khôi phục sơ qua, nàng mới yên tâm rời đi. Trước khi đi, nàng còn đặc biệt phủ thêm cho cái hạt đậu phộng rang kia một tầng ngăn cách pháp trận.
Trong phòng, Trần Khinh Dao ngồi xếp bằng, nhìn nhìn nhẫn trữ vật của mình. Cái linh mạch đại lão cho tuy hao hụt thêm một chút nhưng trong tay vẫn còn chừng ba bốn vạn linh thạch, với một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, đây đã là một con số kinh người.
“Đáng chết, rõ ràng cảm thấy có nhiều tiền như vậy, sao vẫn cứ thấy sắp nghèo đến nơi.”
Xem ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901749/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.