Nàng rốt cuộc nhặt phải cái thứ kỳ quái gì vậy?
Đây là ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Trần Khinh Dao.
Nghe nói hạt giống này đã tồn tại từ vạn năm trước, chẳng lẽ bị bỏ lâu ngày đến mức thành tinh, muốn tiến hóa thành thực vật nhân loại?
Ý thức kia vẫn truyền đến nhưng đứt quãng, không liền mạch, cũng chẳng thuần thục, như trẻ nhỏ tập nói bập bẹ. Tuy có chút quỷ dị nhưng lại khiến người ta vô thức mềm lòng.
Trần Khinh Dao nghiến răng một cái, vẫn quyết định rời khỏi truyền thừa.
Nàng cần chậm rãi lại, bình tĩnh một chút.
Hơn nữa, điều mấu chốt nhất là cái thứ này vừa nhìn liền có cảm giác ăn được. Mà nàng vừa mới thành “phú bà”, chẳng đời nào chịu biến thành kẻ nghèo hèn vì cho không một thứ kỳ quái như vậy.
Dứt khoát ném cây đậu kia ra sau đầu, Trần Khinh Dao ngồi xuống, chuyên tâm tu luyện.
Qua hai ngày, nàng đúng hẹn đến Mạnh phủ, bố trí phòng ngự pháp trận.
Sau đó, đoàn người của Thượng Linh chân nhân cũng chuẩn bị trở về Thiên Nguyên Tông.
Trần Khinh Dao cùng vài người tính toán, bọn họ rời tông môn tuy không lâu nhưng mỗi người đều tăng tiến không ít. Thêm nữa, giờ đây bọn họ đã có danh tiếng ở Bắc Nguyên phủ, khó mà yên ổn tu luyện. Thế nên, cả nhóm quyết định cùng trở về. Nhân tiện được đi nhờ pháp khí phi hành của Thượng Linh chân nhân, vừa tiết kiệm linh thạch, vừa an toàn.
Trên đường, có kẻ không biết điều chặn đường cướp bóc nhưng đều bị Thượng Linh chân nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901750/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.