🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày khai trương đầu tiên, sinh ý thịnh vượng, lúc Trần Khinh Dao rời cửa hàng, trong nhẫn trữ vật đã nhiều thêm gần vạn linh thạch, đều là thu nhập hôm nay.

Về sau mỗi ngày tất nhiên sẽ không có nhiều đến thế, bởi trong tiệm vật phẩm phải hạn lượng cung ứng, nếu không tồn kho sẽ mau chóng báo nguy. Bất quá, đã khai được một khởi đầu tốt, nàng cảm thấy bản thân lại thêm một bước trên con đường thoát khỏi nghèo khó.

Trở về Hàn Sơn phong, nàng lấy chiếc hộp gỗ Vương Húc Quang tặng ra xem.

Lúc mới nhận hộp, nàng đã rất tò mò bên trong chứa thứ gì. Bởi hộp này vừa nhỏ vừa mỏng, chỉ to bằng hai bàn tay, cao chừng ba ngón, trọng lượng lại nhẹ, thoạt nhìn chẳng thể đựng được vật gì đáng giá.

“Chẳng lẽ trong Tu chân giới cũng có loại ngân phiếu, linh thạch phiếu gì đó, Vương gia nhà giàu liền đưa thẳng một xấp?” Trần Khinh Dao thầm đoán.

Người ta hay nói tiền bạc tục khí, nhưng nếu thật là linh thạch phiếu, nàng cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Sự thật chứng minh, tục khí chỉ có nàng, còn Vương gia lại là người cao nhã đàng hoàng.

Trong hộp không có linh thạch mà là một tấm lệnh bài. Lệnh bài mang dáng vẻ cổ xưa, chất liệu kỳ lạ, nàng thế mà không nhận ra được làm từ gì. Trông thì ấm nhuận, nặng nề nhưng cầm trên tay lại nhẹ nhàng uyển chuyển. Trước sau hai mặt đều không khắc hoa văn, chỉ có hai chữ “Vân Đỉnh”.

Cạnh lệnh bài có kèm một tấm lưu thanh phù, bên trong ghi lại lệnh bài này là do lão tổ Vương gia năm xưa tình cờ đoạt được, là chìa khóa mở một động phủ bí ẩn. Chỉ là khi ông thử đi vào, phát hiện ngoài lệnh bài, còn cần phải vượt qua khảo hạch của động phủ mới tính là thông quan.

Động phủ chủ nhân tựa hồ là một vị đan tu nên khảo hạch cũng liên quan đến đan đạo. Lão tổ Vương gia vốn là kiếm tu, tự nhiên không cách nào thông qua. Về sau, trong hậu bối Vương gia cũng chẳng ai giỏi đan đạo, lệnh bài này liền bị cất giữ mãi cho đến nay. Hiện tại để cảm tạ Trần Khinh Dao cứu giúp, họ liền lấy ra tặng, coi như mượn hoa hiến Phật, thay lời tri ân.

Vương gia lời nói khiêm nhường nhưng Trần Khinh Dao hiểu rõ, lễ vật này tuyệt đối không nhẹ. Nó tương đương với đưa cho nàng một phần cơ duyên cũng xem như hoàn trả hết nhân quả Vương Húc Quang.

Chỉ là, cơ duyên có thể nắm được hay không, còn phải xem vào năng lực của chính nàng.

Nàng cất kỹ lệnh bài, tạm thời chưa định tới động phủ kia. Gần đây nàng luôn có một dự cảm, phảng phất sắp xảy ra chuyện gì đó nhưng lại không nắm được manh mối. Đến tận hôm qua nghe Vương Húc Quang giảng đạo, nàng mới chợt tỉnh ngộ có lẽ, nàng sắp sửa Trúc Cơ.

Nhưng loại chuyện này không ai có thể đoán chắc. Hai chữ “sắp sửa” có thể là ngày mai, cũng có thể là sang năm.

Nàng không nóng vội, quyết định lưu lại trong tông môn, chờ khi thành công Trúc Cơ rồi mới tính tới chuyện ra ngoài rèn luyện. Nếu không, lỡ thời cơ đến khi nàng đang ở bên ngoài, chung quanh lại không đủ an toàn, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm thất bại.

Những ngày sau đó, Trần Khinh Dao vẫn tu luyện như thường lệ. Cách một đoạn thời gian, nàng lại luyện ra một túi trữ vật chứa đan, phù, trận khí, rồi cho tiên hạc đưa xuống núi giao cho Tôn Bảo, đổi về một túi trữ vật đầy linh thạch.

Ngày hôm ấy, nàng vừa luyện xong vài món nhân giai thượng phẩm pháp khí, linh lực hao tổn khá nhiều, liền ngừng lại ngồi xếp bằng điều tức.

Khi linh lực vừa khôi phục, trong đan điền 1024 cái linh khí xoáy đã ngưng tụ chặt chẽ, nhưng vẫn có linh khí mới không ngừng tràn vào, lại không cách nào ngưng tụ thành xoáy mới.

Linh khí mới đến liền chậm rãi thẩm thấu, dần dần hội tụ, càng lúc càng dày đặc, thậm chí đặc quánh, khiến nàng sinh ra một loại cảm giác đình trệ.

Theo lý, lúc này nên dừng lại. Nhưng dự cảm kia trong lòng Trần Khinh Dao lại càng lúc càng mạnh, máu huyết sục sôi, như có thứ gì thôi thúc. Trước đây nàng không rõ nhưng giờ phút này bỗng nhiên hiểu ra Trúc Cơ đã tới, chính là hôm nay!

Dù có hơi bất ngờ nhưng nàng đã sớm chuẩn bị, cả thân tâm đều ở trạng thái tốt nhất. Vì thế nàng không hề hoảng loạn, vẫn bình tĩnh vận hành công pháp, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa. Dòng linh khí cuồn cuộn như thác đổ, tuôn vào đan điền, vận chuyển, đình trệ, đè ép...

Mỗi khắc trôi qua đều như đã đến cực hạn, nhưng rồi lại có thêm linh khí nạp vào. Đan điền nàng no căng, ẩn ẩn sinh ra đau nhức, như đã chẳng thể chứa thêm. Ngay khi sắp vỡ tung, bên tai nàng bỗng nghe một tiếng rất nhỏ.

Như bọt khí vỡ tan, như chim non phá vỏ. Âm thanh cực kỳ khẽ, lại khiến người không thể bỏ qua, mang theo cảm giác thần bí, chờ mong và hân hoan.

Đó chính là linh khí xoáy đầu tiên sụp đổ, ngưng tụ thành giọt linh dịch đầu tiên.

Vạn sự khởi đầu nan nhưng khi giọt linh dịch đầu tiên hình thành, kế tiếp liền thuận như nước chảy. 1024 cái linh khí xoáy lần lượt hóa thành linh dịch, tụ lại thành một đoàn dịch thể nhỏ trong đan điền nàng.

Chủ viện bỗng nhiên linh khí chấn động mãnh liệt, khiến Tiêu Tấn, Tần Hữu Phong, Tô Ánh Tuyết chú ý. Ba người lập tức chạy tới ngoài viện Trần Khinh Dao, cảm giác được trong không trung có một loại ý cảnh huyền diệu.

Tiêu Tấn trong lòng khẽ động, chắc chắn nói: “A Dao đang Trúc Cơ.”

Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết có chút bất ngờ rồi rất nhanh mừng thay cho nàng. Trong mắt bọn họ, A Dao Trúc Cơ tất nhiên sẽ thành công.

“Xem ra ta phải nỗ lực hơn nữa, bằng không liền bị các ngươi toàn người trẻ tuổi, bỏ lại sau lưng mất.” Tần Hữu Phong cười nói.

Trong mắt Tiêu Tấn lóe lên ánh kiên định A Dao đã Trúc Cơ, kế tiếp hắn cũng phải đuổi kịp.

Trong phòng, Trần Khinh Dao lúc này lại mơ hồ.

Nàng vốn đang chăm chú nhìn đoàn linh dịch mới sinh, thấy nó chậm rãi lớn lên, còn chưa kịp vui mừng, thì đột nhiên hoa mắt. Trước mắt cảnh vật biến đổi, nàng phát giác chính mình đang ngồi xổm nhổ rau dại, áo quần rách nát trắng bệch, ngón tay gầy gò lộ rõ khớp xương như cành khô.

Ngẩng đầu, thấy tường cao quấn dây điện cách đó không xa, nàng lập tức nhận ra nơi này.

Mạt thế căn cứ nơi đời trước nàng từng giãy giụa cầu sinh, cuối cùng vẫn chết thảm.

Trong lòng Trần Khinh Dao hiện lên mấy chữ Tâm ma kiếp. Quả nhiên, khi Trúc Cơ, tất yếu sẽ xuất hiện thử thách quấy nhiễu.

Người ta nói, tâm ma chính là do chấp niệm, d*c v*ng, thù hận, sợ hãi biến thành. Vậy thì, lúc này xuất hiện mê hoặc nàng, là vì cái nào?

“Tang thi tới rồi!”

“Đông tang thi quá! Chúng ta xong rồi!”

Trong căn cứ, tiếng kêu gào tuyệt vọng nổi lên. Có người hoảng loạn, có kẻ phát cuồng, thậm chí có người chọn cách tự sát, không muốn chết thảm trong miệng tang thi.

Trần Khinh Dao chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía thủy triều tang thi đen nghịt đang ập đến căn cứ.

Do thiếu thốn dinh dưỡng lâu dài, thân thể nàng lúc này gầy gò, tóc vàng khô xác, như cây trúc yếu ớt, gió thổi qua là gãy. Nhưng nàng lại đứng thẳng, như cây cung đã kéo căng, sẵn sàng b*n r*.

Nàng chậm rãi siết chặt con dao gỉ sét trong tay, quay lưng với đám người, từng bước đi về phía bầy tang thi. Những kẻ khóc than, tuyệt vọng, phát điên phía sau, nàng đều mặc kệ.

Tâm ma nghĩ rằng vì nàng từng chết trong tay tang thi nên từ đó sẽ sợ hãi chúng? Hay cho rằng nàng sợ cái chết?

Nàng muốn trường sinh, muốn sống lâu dài, chẳng qua là không muốn chết bởi nhân gian quá tốt đẹp, nàng còn lưu luyến tất cả.

Nhưng đối với cái chết, nàng chưa từng sợ hãi.

Mặc dù là kiếp trước, ngay cả khi đối mặt với cái ch·ết, nàng vẫn chiến đấu cùng tang thi. Đám quái vật xấu xí, ghê tởm này đã phá nát nhà cửa, gi·ết ch·ết người thân nàng. Dù có thêm một lần, hai lần… cho dù là một vạn lần, nàng vẫn sẽ nghênh đón, cho đến khi ngã xuống mới thôi.

Khi lưỡi dao nhỏ trong tay nàng cắt đứt xương cổ con tang thi đầu tiên, cảnh tượng trước mắt bỗng như bức họa bị phai màu rồi cuộn lại biến mất.

Trần Khinh Dao ngồi yên trong phòng tu luyện, nhìn bàn tay ngọc trắng nõn của chính mình, khẽ lẩm bẩm: “Thì ra cái gọi là tâm ma, cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.”

Chỉ cần tâm chí đủ kiên định, nó liền khó lòng mê hoặc được lòng người.

Đây đã là năm thứ ba nàng bước trên con đường tu hành. Nói chính xác thì là hai năm chín tháng, từ một phàm nhân đi tới bước Trúc Cơ tu sĩ. Con đường phía sau, còn rất dài rất dài.

Trần Khinh Dao thầm nhìn vào đan điền của mình. Tất cả những linh khí xoáy đều đã biến mất, ngưng thành một khối linh dịch tròn đầy đang xoay chuyển. Từ nay về sau, nhiệm vụ chính là dưỡng lớn viên linh dịch này.

“Gánh nặng nuôi sống gia đình, một khắc cũng không thể buông xuống.” Nàng khẽ cảm thán, lắc đầu.

Đột nhiên, thần thức nàng vừa động. Xuyên qua cửa sổ, nàng “nhìn thấy” bên ngoài có mấy người đang hộ pháp cho nàng chính là Tiêu Tấn và các đồng môn.

Trước kia, khi chưa Trúc Cơ, nàng tuyệt đối không làm được điều này. Thần thức vươn ra đến tận cổng viện thì dừng lại, rồi lại thu về, bay lượn trong sân, thỉnh thoảng lướt ngang qua người bọn họ.

Tiêu Tấn dường như cảm ứng được điều gì, quay đầu nhìn về phía phòng, khẽ gọi:“A Dao.”

Khụ khụ… Trần Khinh Dao sờ mũi, ngoan ngoãn thu thần thức lại.

Một Trúc Cơ nho nhỏ như nàng mà còn bị Tiêu Tấn kẻ mới Luyện Khí kỳ phát giác, sau này tuyệt đối không thể tùy tiện phóng thần thức. Lỡ đụng phải một đại năng, bị chấn vỡ thần thức thì chỉ có đường toi mạng.

Thực tế thì, Tiêu Tấn cũng chẳng phát hiện gì rõ ràng, chỉ là khoảnh khắc đó tựa hồ cảm nhận được Trần Khinh Dao ở bên cạnh nên mới vô thức gọi tên nàng.

Trong cảm nhận của nàng, quá trình Trúc Cơ chỉ như nửa ngày nhưng thực ra đã ba ngày trôi qua. Khi nàng bước ra khỏi phòng, Tiêu Tấn cùng Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết đều đồng loạt thở phào.

“A Dao, chúc mừng.” Tiêu Tấn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Tô Ánh Tuyết nhìn nàng với vẻ kính phục: “Tỷ tỷ Trúc Cơ thành công, thật là lợi hại.”

Tần Hữu Phong cũng cười chúc: “Chúc mừng tiểu hữu lại tiến thêm một bước.”

Mọi người đều vui mừng vì nàng, Trần Khinh Dao cũng bị lây nhiễm niềm vui ấy, nhất thời vứt sạch ký ức về mạt thế. Nàng cười ha hả:

“Đừng chỉ chúc mừng ta, các ngươi cũng phải nhanh chân đuổi theo đó.”

Tin tức nàng Trúc Cơ nhanh chóng truyền ra, trong nhất thời, lời chúc mừng không ngớt, còn có người mang lễ vật tới.

Trần Khinh Dao nghĩ ngợi, có lẽ nên học theo Vương Húc Quang, tổ chức một tiểu yến, coi như đáp lễ mọi người.

Khách nhân nhiều lắm cũng không quá ba mươi người. Chỉ cần chuẩn bị ít rượu, linh quả, thêm thịt yêu thú là đủ.

“Đúng rồi, ta còn có linh tửu tam phẩm.” Trần Khinh Dao chợt nhớ ra.

Lúc trước nàng từng ủ rượu, tửu tứ phẩm đã đem đi tặng, tam phẩm thì còn dư không ít, hoàn toàn có thể dùng để chiêu đãi khách. Dù sao, với tu vi mọi người hiện tại, tửu phẩm cao hơn cũng không dùng được.

Linh quả và thịt yêu thú thì nàng vẫn có thói quen tích trữ lại dần dần, đủ để dùng.

Nghĩ tới Tiêu Tấn, nàng lại chần chừ. Không biết hắn bao giờ Trúc Cơ. Nếu gần đây, có thể hợp hai yến làm một, bớt phiền phức.

Nhưng tu luyện vốn khó đoán, chẳng ai biết khi nào cơ duyên đến, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Dù sao, tiệc mừng Trúc Cơ cũng không gấp, phần lớn đều tổ chức trong vòng ba tháng sau. Nàng cứ từ tốn chuẩn bị, cũng tiện thăm dò thêm về Tiêu Tấn.

Không ngờ, ngay hôm sau, Tiêu Tấn bắt đầu Trúc Cơ.

Khi cảm nhận được linh khí trong viện dao động, Trần Khinh Dao không biết nên khóc hay cười. Gã này, bề ngoài thì như luôn đi sau nàng, nhưng chỉ cần nàng bước lên một bước, hắn lập tức theo sát ngay, như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Lần này, đổi lại chính nàng cùng Tần Hữu Phong, Tô Ánh Tuyết canh giữ bên ngoài cho hắn.

Một ngày… hai ngày… ba ngày… Đến ngày thứ tư, trong phòng vẫn không chút động tĩnh, ba người bắt đầu lo lắng.

Lý trí bảo nàng, Tiêu Tấn chắc chắn sẽ không sao dù gì cũng là nam chính, đâu thể ngã tại một trạm nhỏ như Trúc Cơ. Nhưng chờ đợi quá lâu khiến lòng người bất an.

Linh khí hắn tích lũy đã cực kỳ dày, hóa dịch chắc chắn không khó, nhưng còn tâm ma kiếp… Trần Khinh Dao khẽ nhíu mày. Tên kia bản tính lại có khuynh hướng tự ngược, lỡ đâu dây dưa không xong với tâm ma thì nguy to.

Lúc này, trong tâm cảnh, Tiêu Tấn đang chạy trốn. Thân thể hắn rã rời, tứ chi nặng nề, đan điền vỡ vụn như vạn kiến cắn xé, đau đớn muốn ch·ết. So với nó, những vết thương máu thịt bên ngoài chẳng đáng gì.

Sau lưng, tiếng truy đuổi càng lúc càng gần. Hắn nghe rõ giọng Tiêu Hạo con trưởng của đại bá gào thét lũ thuộc hạ phải bắt được hắn, từng nhát từng nhát hành hạ đến ch·ết.

Lũ ngu xuẩn… Tiêu Tấn nuốt xuống một ngụm máu, hai mắt tối như vực sâu. Chỉ cần hắn hôm nay còn sống, thì sau này, kẻ chịu từng nhát dao tra tấn sẽ chính là bọn chúng.

Mà hắn tuyệt đối sẽ không ch·ết! Thù cha mẹ, hận chính thân mình còn chưa báo, sao hắn cam tâm?

Phía trước, là vách núi cheo leo.

Tiêu Tấn không hề do dự, nhảy xuống. Thân thể va đập dữ dội, máu thịt rách nát, trước khi ngất đi, hắn lại dâng lên một tia an tâm kỳ dị, như có điều gì tốt đẹp đang chờ đợi.

Nhưng khi mở mắt, hắn vẫn ở đáy vực. Trọng thương chồng chất, võ công mất sạch, kinh mạch phế hết, nhấc ngón tay cũng khó khăn. Hắn triệt để thành một phế nhân.

Kiến bò trên da thịt, dã thú dòm ngó, chỉ chờ hắn tắt thở để nhào tới xâu xé.

Hắn không chịu gục ngã! Hận thù chính là linh dược tốt nhất, nâng đỡ tàn thân chống chọi với thú dữ. Hắn dùng răng cắn chết con dã thú, đánh đổi một bàn tay, một con mắt.

Hắn ăn cỏ dại, nuốt thịt thối, kéo dài hơi tàn như thú gần ch·ết. Thời gian mơ hồ trôi đi, vết thương thối rữa rồi khép lại, lại nát ra lần nữa. Cuối cùng, hình hài hắn không còn như con người.

Mãi đến khi vô tình nuốt một thứ kỳ dị, kinh mạch chết khô mới dần khôi phục, đan điền nát rách chậm rãi dung hợp. Ông trời rốt cuộc chiếu cố hắn một lần.

Nửa năm sau, hắn rời núi, tìm đến ngoại tổ. Nhưng nghe tin, ngoại tổ trọng thương chưa lành, sau khi biết hắn đã “chết”, liền tẩu hỏa nhập ma, bị chính đạo nhân sĩ liên thủ g**t ch*t.

Tiêu Tấn lòng tĩnh lạ thường, xoay người quay về Tiêu Gia Bảo.

Tiêu Hạo không nhận ra hắn. Hắn lạnh lùng xé rách từng yết hầu. Từ Tiêu Bằng Trình, Tiêu Hạo, đến từng môn khách, thậm chí cả thê tử, con gái bọn chúng không ai được tha.

Ngay cả những “chính đạo đại hiệp” đã động thủ với ngoại tổ, hắn cũng giết sạch.

Tiêu Tấn từ đó trở thành ma đầu ai nghe cũng sợ. Hắn giết đủ rồi, nhưng lại thấy vô vị. Nhớ tới lời ngoại tổ từng nói, hắn vượt sông, tiến vào hải vực vô tận.

Hắn từng bị cuồng phong đánh nát thuyền, từng bị hải thú nuốt vào bụng, lại bò lên bờ, gặp người đầu tiên liền mưu tính cướp pháp quyết. Nhưng rồi hắn nhận ra, ở nơi mới này, tranh đoạt, giết chóc, phản bội vẫn chẳng khác gì.

Máu khiến hắn hưng phấn, cá lớn nuốt cá bé đã thành bản năng. Nhưng đôi lúc cô độc một mình, hắn lại có cảm giác sai lệch.

Hắn nhìn bóng mình trong nước: độc nhãn, một tay, thân thể tàn phá, cô tịch tận xương.

Không nên như vậy… Một thanh âm trong lòng hắn vang lên. Hắn không nên đơn độc. Bên cạnh hắn, vốn phải có một người.

Nhưng là ai?

Không biết giới tính, tuổi tác, dung mạo, chỉ biết chắc chắn phải có người đó.

Từ đó, hắn bắt đầu tìm kiếm. Không còn giết chóc vì hận, mà là muốn tìm một người.

Giới tu chân xuất hiện một ma tu kinh hồn. Hắn giết không ai ngăn được, đánh đâu thắng đó. Người người đều mơ cơ duyên của hắn, chính đạo muốn diệt, ma đạo muốn cướp. Hắn dường như thành công địch thiên hạ.

Nhưng mỗi khi giết một người, hắn lại thất vọng lắc đầu, thầm nói: “Cũng không phải.”

Sau cùng, hắn thành đệ nhất nhân Tu chân giới, không còn ai dám mơ đến hắn. Nhưng hắn vẫn tìm, tìm mãi.

Không biết đã bao lâu, từ mong chờ, đến thất vọng, thành phẫn nộ, oán hận, cuối cùng là bình tĩnh như đá lạnh. Hắn chưa từng tìm thấy.

Người kia không tồn tại, hay đã bỏ lỡ?

Nếu mãi mãi không có, nếu hắn chỉ có thể cô độc, vậy dựa vào đâu kẻ khác được hưởng hạnh phúc? Tất cả bọn chúng, cũng nên nếm mùi cô tịch!

Khi ý niệm hủy diệt vừa dấy lên, trong lòng hắn chợt rung động. Hắn nhớ lại khoảnh khắc nhảy xuống vực, cái thoáng chốc an tâm kỳ lạ kia.

Cảm giác ấy đến quá đột ngột, chẳng hợp cảnh ngộ chút nào. Nhưng có lẽ cả đời hắn, chỉ trong thoáng chốc ấy mới từng có chút tốt đẹp.

Tiêu Tấn khép mắt lại. Hắn hiểu, tất cả sai lầm bắt đầu từ đó. Nếu người kia thực sự tồn tại, nhất định là hắn đã bỏ lỡ vào khoảnh khắc ấy.

Thời gian như quay ngược. Hắn thấy bản thân một lần nữa nhảy xuống vực.

Lần này, hắn sẽ tìm thấy.

Người đó… Người đó…

Hắn… A Dao.

Đã chín ngày trôi qua từ khi Tiêu Tấn bắt đầu Trúc Cơ.

Được tin Triệu Thư Hữu cùng Chu Thuấn cũng đến, lúc này đều đứng ở ngoài viện. Tính cả Trần Khinh Dao và mấy người khác, tất cả nhìn nhau mà không nói lời nào.

Phải biết, một lần Trúc Cơ, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thường kéo dài chừng ba đến mười ngày. Thực tế, đa phần mọi người hoàn tất trong năm, sáu ngày là chính. Như Trần Khinh Dao ba ngày liền thành công vốn đã rất hiếm, còn như Tiêu Tấn kéo dài đến tận chín ngày thì lại càng ít gặp.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận thời gian càng lâu, xác suất thất bại lại càng cao.

Triệu Thư Hữu lên tiếng an ủi: “Tiêu sư đệ thiên phú xuất chúng, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ta từng nghe nói trong Thiên Nguyên Tông có một vị thái thượng trưởng lão, mất đến mười ngày mới Trúc Cơ thành công. Lúc ấy ai cũng bảo tư chất ông ta ngu dốt, vậy mà cuối cùng ông lại thành Hóa Thần chân quân.”

Ngay cả Chu Thuấn cũng phụ họa, giọng khô khốc: “Chu gia ta ngàn năm trước cũng có một vị lão tổ, mất tám ngày mới Trúc Cơ, về sau lại trở thành cường giả mạnh nhất Chu gia.”

Trần Khinh Dao khẽ thở dài. Nàng vốn không hoài nghi chuyện Tiêu Tấn thành công hay không, chỉ đang suy đoán hắn rốt cuộc đang bị loại tâm ma gì dằn vặt tra tấn.

Nàng liền mỉm cười, quay sang Tần Hữu Phong nói: “Tiền bối cũng đừng quá lo. Tiêu Tấn từ trước đến nay đã chịu đựng biết bao nhiêu trắc trở, cuối cùng đều hóa hiểm thành an. Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là thêm một lần khảo nghiệm mà thôi.”

Nghe vậy, chân mày Tần Hữu Phong hơi giãn ra, gật đầu nói: “Ta tin, Tiểu Tấn sẽ không khiến chúng ta thất vọng.”

Lời vừa dứt, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó. Khi nhìn thấy thân ảnh bên trong, trong lòng mọi người đều đồng loạt thả lỏng.

“Gia hỏa này…” Trần Khinh Dao lắc đầu, bật cười:

“Cứ thế mà bước ra, nếu không biết, còn tưởng ngươi ở trong đó Trúc Cơ xong tiện thể ấp ra cái trứng”

Lời chưa dứt, nàng đã bị người kia bất ngờ ôm chặt vào lòng.

Trần Khinh Dao ngây ngẩn, cánh tay còn đang giơ lên, cảm giác ở cổ có hơi thở nóng hổi phả ra.

Nàng bỗng phát hiện, Tiêu Tấn vốn chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, chẳng biết từ khi nào lại lặng lẽ cao lên. Rõ ràng những năm qua nàng cũng đâu ngừng lớn thêm, vậy mà độ chênh lệch lại càng lúc càng lớn, bây giờ hắn đã cao hơn nàng cả một cái đầu.

Một gã cao lớn như vậy, cố tình lại ngang ngược ghì chặt nàng vào trong ngực, như thể cầu xin một cái ôm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc, chế giễu hay hoang mang của những người xung quanh, Trần Khinh Dao đành căng da đầu, vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Không sao, không sao, ngươi thành công rồi.”

Tiêu Tấn im lặng thật lâu, cánh tay lại siết càng chặt, phải một hồi sau mới từ từ buông ra.

Hắn đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trần Khinh Dao thật lâu, rồi chuyển ánh mắt sang Tần Hữu Phong, tiếp đến là Triệu Thư Hữu, Chu Thuấn… từng người một bị hắn nhìn qua, cuối cùng tầm mắt lại quay về Trần Khinh Dao.

Cả sân im lặng. Ai nấy đều ngơ ngác, chẳng hiểu hắn làm sao. Đây… thật sự là Trúc Cơ thành công ư? Trúc Cơ đâu có làm rối loạn thần trí, sao lại giống như người vừa bị choáng váng thế này?

Cuối cùng, Tần Hữu Phong phá vỡ bầu không khí, làm đúng bổn phận trưởng bối, vỗ vai hắn: “Không sao là tốt rồi.”

Tiêu Tấn chậm rãi nhếch khóe miệng, cười nói: “Để mọi người lo lắng rồi.”

Mọi người đồng loạt thở phào. Như thế mới giống bình thường. Rồi ai nấy cùng lên tiếng chúc mừng:

“Chúc mừng Trúc Cơ thành công.”

“Ta biết ngay Tiêu sư đệ sẽ không gặp vấn đề gì. Nếu ngay cả ngươi cũng thất bại, thì trên đời này e chẳng còn mấy ai Trúc Cơ thành công nổi.” – Triệu Thư Hữu nói.

“Chúc mừng.” Chu Thuấn cũng lên tiếng, nhưng ngay sau đó lại chau mày, ngờ vực hỏi: “Nhưng mà… vì sao ngươi phải ôm nàng một cái? Ta từ năm hai tuổi đã không còn được mẫu thân ôm nữa.”

“Khụ khụ khụ” Triệu Thư Hữu đột ngột ho lớn, cố tình át đi câu hỏi đó, rồi vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tiêu sư đệ vừa mới Trúc Cơ, cần nghỉ ngơi nhiều. Chúng ta không quấy rầy nữa. Đến khi mở tiệc mừng Trúc Cơ, nhớ gửi ta một tấm thiệp.”

Những người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau.

Trần Khinh Dao ngáp một cái, uể oải nói: “Buồn ngủ quá, ta về ngủ bù đây.”

“Tỷ tỷ chờ ta!” – Tô Ánh Tuyết lập tức chạy theo.

Tần Hữu Phong lại vỗ vai Tiêu Tấn thêm lần nữa, giọng đầy ý nhắn nhủ: “Tiểu Tấn à, con đường phía trước của ngươi còn rất dài. Ngoại tổ ta từng trải… muốn dặn dò ngươi vài điều”

Hắn vốn định truyền lại chút kinh nghiệm cho cháu ngoại nhưng lời nói đến miệng thì nghẹn lại, vì… hắn thật ra chẳng có kinh nghiệm gì.

Tần Hữu Phong vốn chỉ nhờ một gương mặt tuấn tú được một nữ hiệp để mắt đến, sau đó thì… chẳng còn sau đó nữa.

“Ách, cái này… cái này… Hảo hảo tu luyện đi!” Cuối cùng hắn lúng túng chốt lại.

Tiêu Tấn dường như chẳng nghe thấy gì. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, trong mắt lộ ra vài phần thất thần. Bởi vừa nãy, A Dao chính là đang ở giữa vòng tay này…

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tấn: A Dao, ta thấy ta hủy dung, biến dạng xấu xí rồi, thật đáng sợ!

A Dao: ……

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.