Tiêu Tấn nhanh chóng phát hiện ra nàng, theo bản năng muốn bước lại gần. Nhưng vừa mới nhấc chân đã bị thác nước dội cho đầy mặt, hắn mới sực nhớ ra bản thân đang trong tình trạng c** tr*n, thân thể thoáng cứng đờ rồi lại chui vào sau màn nước.
Trần Khinh Dao nhịn cười, chỉ khẽ vẫy tay coi như chào hỏi, sau đó xoay người đi vào trong nhà, cho thiếu niên ngây ngô kia có thời gian mặc quần áo.
Vốn dĩ người này hành sự luôn dứt khoát gọn gàng nhưng lúc này lại loay hoay mãi mới chịu lộ diện. Trên gương mặt hắn còn vương mấy phần mất tự nhiên, cố ra vẻ như không có chuyện gì.
Trong lòng Trần Khinh Dao cảm thấy buồn cười, dù sao hắn chỉ hớ hênh nửa người trên, lại đứng cách nàng rất xa, còn ngăn bởi cả một màn thác nước. Nàng nhìn thấy hắn đã là hiếm lắm rồi, chứ có thấy được gì đâu.
Nàng cố ý hỏi: “Thanh Tâm Đan không có tác dụng sao?”
Tiêu Tấn sững lại, thoạt đầu không hiểu ý tứ trong lời nàng. Đợi đến khi bắt gặp ánh mắt chế nhạo kia, hắn mới phản ứng, vành tai lập tức đỏ lên, hiếm hoi còn có chút lắp bắp: “Ta… ta chỉ là tắm rửa thôi”
“Ha ha ha ha” Nhìn bộ dáng luống cuống nhưng lại nghiêm túc giải thích kia, Trần Khinh Dao cuối cùng không nhịn được mà bật cười ngặt nghẽo.
Tiêu Tấn lúc này mới nhận ra mình bị trêu, chỉ đành dừng lại một lát, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, cũng bật cười theo.
Sau một hồi cười đến nỗi rơi nước mắt, Trần Khinh Dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901757/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.