🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có Chưởng Môn sư huynh đứng ra làm người trung gian, đống tinh hoa Giáp Mộc của Trần Khinh Dao rất nhanh đã được bán sạch, thu về hơn ba trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Ba trăm vạn linh thạch, quả thật là một con số khổng lồ.

Nói thế này, một tu sĩ Nguyên Anh chỉ tính riêng linh thạch trong tay, chưa bàn đến những loại tài nguyên khác, e rằng cũng chỉ đến mức ấy thôi.

Đương nhiên, nếu vị Nguyên Anh tu sĩ kia là đan tu, khí tu, hay linh tu thì lại khác nhưng nếu là kiếm tu thì phần lớn khó mà có nổi ba trăm vạn hạ phẩm linh thạch như thế.

Trần Khinh Dao mấy ngày hôm đó đến đi đường cũng cảm thấy lâng lâng đến tối còn lấy linh thạch trải thành một chiếc giường trong phòng, mỹ mãn nằm lên trên, thậm chí tính toán gối linh thạch mà ngủ.

Nửa khắc sau, eo bị cấn đau nhức, nàng ủ rũ bò dậy, ngoan ngoãn trở về ngồi đả tọa trên đệm hương bồ.

Thoắt cái, bọn họ quay về tông môn tĩnh tu, vậy mà đã trôi qua một năm.

Trong một năm ấy, Chu Thuấn thuận lợi kết Trúc Cơ, hơn nữa bởi vì đã ngộ ra kiếm ý từ khi còn ở Luyện Khí nên được một vị Nguyên Anh chân nhân ở Kiếm Phong để mắt, thu nhận làm đệ tử thân truyền.

Mấy tháng trước, ba năm một lần, ngoại môn đại hội lại khai mở. Tần Hữu Phong cùng Tô Ánh Tuyết đồng thời tiến vào nội môn, một người bái nhập Luyện Thể Phong, một người vào Linh Thú Phong.

Ngay cả Triệu Thư Bảo tiểu gia hỏa năm nào, nay cũng chẳng thể gọi là tiểu gia hỏa nữa. Thiếu niên vừa tròn mười hai tuổi đã lộ ra khí thế oai hùng, tinh thần phấn chấn.

Hắn một lòng hướng tới kiếm đạo, dẫn khí nhập thể đã hơn một năm mà vẫn không vội tăng tu vi, trái lại ngày ngày kiên trì múa kiếm vạn lần, nhìn tư thế ấy, hệt như cái bóng kế tiếp của Chu Thuấn.

Nhật tử của Trần Khinh Dao vẫn chẳng có biến hóa gì, song song vừa tu luyện vừa kiếm linh thạch, hai đường không chậm trễ. Nội tức trong đan điền so với lúc mới Trúc Cơ đã lớn gấp đôi, theo tốc độ này, chỉ thêm một năm nữa e rằng nàng đã có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ.

Ngoài ra, sau khi thành thục ở hoàng giai đan dược, bùa chú, nàng cuối cùng cũng luyện ra được hoàng giai pháp khí đầu tiên của chính mình đó là một cái trận bàn hoàng giai, đem đan, phù, trận, khí bốn đạo toàn bộ nâng lên tới cấp bậc hoàng giai.

Thu hồi bảo kiếm trước mặt, điều tức khôi phục một phen, Trần Khinh Dao mới ra ngoài đi dạo.

Sau một đoạn thời gian bế quan, trong viện cỏ dại mọc um tùm, thậm chí có cây dại cao hơn cả nàng.

Nàng nhớ đến mảnh linh điền kia, mấy gốc linh thảo rõ ràng ngốn linh thạch mà chẳng chịu nhú lên, liền lắc đầu: “Linh thực với linh thực, sao chênh lệch lại lớn đến thế.”

Vừa bước ra khỏi sân, lại trùng hợp gặp Tiêu Tấn tiến đến.

Khác với nàng thường xuyên bế quan, Tiêu Tấn cùng Tần Hữu Phong bọn họ thường xuống núi tu luyện. Những người chuyên chiến đấu như vậy, trưởng thành trong chém giết thường nhanh hơn nhiều so với chỉ ngồi thiền.

Từ khi vào nội môn, Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết không còn thường trú ở Hàn Sơn Phong, bởi Luyện Thể Phong cùng Linh Thú Phong thường xuyên có tiền bối giảng đạo hoặc có những nơi thích hợp cho bọn họ tu luyện. Hai người chỉ đành chạy đi chạy lại giữa các phong.

Hiện giờ, phần lớn thời gian ở Hàn Sơn Phong chỉ còn Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn.

“A Dao.” Vừa thấy nàng, Tiêu Tấn lập tức bước nhanh đến.

Theo hắn đến gần, ánh mắt Trần Khinh Dao từ ngang tầm dần phải ngước lên, cuối cùng biến thành ngửa cổ nhìn, bất đắc dĩ phải lùi lại một bước, kẻo mỏi cổ.

Rõ ràng thân hình nàng trong đám nữ tu đã tính là cao gầy, vậy mà lần nào cũng phải ngước nhìn hắn. Nàng hơi chua chát mở miệng: “Ngươi lại cao thêm rồi hả?”

Tính ra, cả hai đều sắp tròn hai mươi tuổi, chẳng phải sau Trúc Cơ thì thân thể phát triển chậm lại sao, vì sao gia hỏa này vẫn còn lớn thêm?

Tiêu Tấn cười, nói: “Trước kia A Dao cho ta ít huyết đan, rèn luyện thân thể hiệu quả lắm. Ta nghĩ công lao đều nhờ mấy viên đan đó.”

Nghe xong, Trần Khinh Dao chỉ muốn tức nghẹn. Chính nàng cũng dùng không ít huyết đan, thế mà thân thể chỉ rắn chắc thêm, chứ tuyệt không cao được chút nào.

Vừa rồi nàng còn than thở linh thảo ngoài linh điền mãi chẳng chịu cao lên, chẳng ngờ quay đầu đã bị chính mình ứng vào.

Tiêu Tấn đứng cao nhìn xuống, thấy hai má nàng ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm, ý cười trong mắt càng sâu.

Hắn thực vừa lòng với chiều cao hiện giờ, bởi nó cho phép hắn nhìn thấu từng động tác nhỏ nhặt của A Dao.

Vừa mới từ dưới núi trở về, hắn đưa khối thi thể yêu thú săn được cho Trần Khinh Dao.

Theo tu vi tăng tiến, hắn càng lúc càng dấn sâu vào những cuộc thí luyện, săn giết được phần lớn đều là tam giai yêu thú.

“Ai da, con xà này nhìn quen mắt quá.” Nhận lấy xác yêu thú, Trần Khinh Dao nhướng mày nghĩ ngợi “Là con từng chiếm cứ loạn thạch đôi khi chúng ta vào rừng Phượng Nhãn tìm Thiên Hà Sa phải không?”

Tiêu Tấn gật đầu mỉm cười: “Chính nó.”

Yêu xà hình thể uốn lượn khổng lồ, thân thô bằng cả lu nước, từng chiếc vảy lớn bằng nửa bàn tay. Khi ấy, trong mắt bọn họ, nó là một quái vật không thể chiến thắng. Thế nhưng nay lại nằm gọn trong tay Tiêu Tấn.

Trần Khinh Dao lập tức ý thức được mỗi người bọn họ, đều đã không còn là chính mình của năm xưa. Thực lực từng khắc từng khắc đều đang không ngừng tăng tiến.

“Tối nay hầm canh ăn.” Nàng cười nhịp nhàng nói.

Tuy tu sĩ có thể dùng Tích Cốc Đan, lâu dài không cần ăn uống nhưng theo nàng, được ăn cái gì đó là một loại thú vị. Bế quan thì không nói nhưng ngày thường, nếu có điều kiện, cùng đồng bạn tụ tập ăn uống mới là niềm vui. Nếu không, tu hành chẳng phải quá mức vô vị.

Sau khi giao yêu thú cho nàng, Tiêu Tấn trở về viện mình rửa ráy, còn Trần Khinh Dao tiếp tục đi dạo.

Đi ngang qua cổng lớn, bất giác nàng đưa mắt nhìn ra hồ nước không xa, liền thấy Tô Ánh Tuyết đang đứng bên bờ. Y phục lam trắng của nội môn đệ tử bay phần phật theo gió.

Trần Khinh Dao dừng chân một thoáng, rồi chậm rãi bước tới.

Còn chưa kịp đến gần, Tô Ánh Tuyết đã cảm nhận được, xoay người nhìn thấy nàng, phiền muộn lập tức tiêu tán, thay vào đó là mừng rỡ: “Tỷ tỷ, ngươi xuất quan rồi?”

“Đứng ngẩn người ở đây làm gì?” Trần Khinh Dao hỏi.

Ý cười trên mặt Tô Ánh Tuyết dần cứng lại, đôi mày chậm rãi nhíu lại, cúi đầu xoắn ngón tay, vẻ mặt lộ ra vài phần mờ mịt: “Tỷ tỷ, muội…”

Trần Khinh Dao lại hỏi: “Có phải nhớ lại chuyện trước kia rồi không?”

Tô Ánh Tuyết thoáng kinh ngạc nhưng nghĩ lại, việc tỷ tỷ đoán được cũng chẳng có gì kỳ lạ. Trong mắt nàng, chẳng có chuyện gì tỷ tỷ không biết.

Nàng gật đầu, ngập ngừng nói: “Nghe nói Trúc Cơ sẽ xuất hiện tâm ma… Gần đây ta cứ liên tiếp nhớ lại những chuyện quá khứ, không biết có phải là một loại điềm báo trước hay không.”

Trần Khinh Dao liền nói:

“Đã như vậy thì đem chuyện đó giải quyết dứt khoát chẳng phải tốt hơn sao.”

“Nhưng mà ta……” Trên mặt Tô Ánh Tuyết hiện rõ vẻ do dự.

Nỗi bi thương của nàng nằm ở chỗ những kẻ từng tổn thương nàng, lại đúng là người có chung huyết thống với nàng. Nàng không biết nên xử lý thế nào, lẽ nào phải tự tay giết bọn họ sao?

Trần Khinh Dao ngồi xuống bên hồ, kéo tay nàng ngồi xuống cùng mình, nhìn mặt nước rồi hỏi:

“Vậy nếu tha cho bọn họ, ngươi có cam tâm không?”

Tô Ánh Tuyết lặng im một thoáng, sau đó kiên định lắc đầu.

Không thể cam tâm. Nếu thật sự có thể cam tâm, sao đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên.

Trần Khinh Dao gật gù:“Thế thì chẳng phải đã có đáp án rồi sao. Nếu trong lòng ngươi không buông xuống được, vậy hãy để chính mình kết thúc chuyện đó. Dây dưa mãi không dứt chỉ khiến bản thân mệt mỏi, nếu thật sự vì vậy mà không vượt qua nổi tâm ma, sau này khi chúng ta tiến xa hơn, ngươi sẽ mãi mãi theo không kịp.”

Lời nói ấy như một thanh chùy giáng xuống, vang dội đến mức Tô Ánh Tuyết lập tức đáp:

“Ta nghe lời tỷ tỷ!”

Nàng ngập ngừng, rồi dè dặt hỏi:“Nhưng nếu ta thực sự giết hết bọn họ… tỷ có thấy ta trở nên quá xấu xa không?”

Khụ…

Suýt chút nữa thì tỷ tỷ tri tâm Trần Khinh Dao bị chính nước miếng của mình làm sặc. Nàng hoàn toàn không ngờ, tiểu cô nương vừa rồi còn mang vẻ mặt u sầu do dự, chẳng biết có nên trả thù hay không, bỗng nhiên có thể nói ra một câu vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy.

Tuy trong lòng nàng cũng nghĩ đám cha mẹ kế kia có chết cũng chẳng đáng tiếc nhưng nàng lại không mong Tô Ánh Tuyết thật sự hạ sát thủ.

Đám người đó tội ác chưa hẳn đến mức đáng chết nhưng điều Trần Khinh Dao lo ngại chính là nếu để nàng giết đi huyết mạch thân thân, về sau có thể biến thành một tâm ma khác của nàng hay không?

Ai… dạy trẻ con thật sự rất dễ thành dạy hư.

Trong lòng thở dài, Trần Khinh Dao quay đầu nhìn gương mặt đầy tin tưởng của Tô Ánh Tuyết, nhẹ giọng nói: “Cái chết chỉ là một thoáng qua. Người đã chết thì hết đau khổ nhưng trên đời này lại có vô số chuyện khiến kẻ sống chịu dày vò trong đau đớn mà không dám chết, đó mới là trừng phạt tàn khốc nhất.”

Thấy nàng vẫn ngơ ngác chưa hiểu, Trần Khinh Dao lại giảng giải: “Tỷ như có người bất chấp thủ đoạn, muốn làm quan to lộc hậu, cuối cùng lại sống kiếp tôi tớ cả đời; có kẻ mưu toan tính toán đủ đường, kết cục trắng tay; lại có những người, chỉ cần ngươi sống tốt hơn họ, thì lòng ghen ghét sẽ ngày ngày cắn rứt, hành hạ chính họ.”

Tô Ánh Tuyết ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu thật mạnh:“Tỷ tỷ, ta đã hiểu.”

Trần Khinh Dao trong lòng thì đầy hoài nghi có thật là nàng đã hiểu hay chưa?

Nhưng thôi, hiện giờ thực lực của Tô Ánh Tuyết tuy là yếu nhất trong nhóm bọn họ nhưng nếu đặt ở phàm giới thì đó đã là sức mạnh áp đảo, gần như chẳng ai có thể chạm đến nàng. Thế thì cũng chẳng cần quá lo lắng, chỉ cần nàng có thể sống vui vẻ là được.

Vì Tô Ánh Tuyết phải trở về Phàm Giới, Trần Khinh Dao nghĩ mình cũng đã bế quan tĩnh tu một thời gian dài, liền đến nhiệm vụ đường nhận một nhiệm vụ. Vị trí ở gần Vô Tận Hải Vực, thuận đường có thể tiễn nàng đi.

Sau đó, chuyện nhân quả phải để nàng tự mình vượt biển, một mình giải quyết.

Tiêu Tấn biết được liền cũng nhận nhiệm vụ, đi cùng.

Tần Hữu Phong và Chu Thuấn đang bế quan, còn lại chỉ có ba người xuất hành.

Nhiệm vụ của Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn là trừ ma, tại một khe nứt dưới lòng đất có ma khí tiết ra, khiến yêu thú lân cận nhập ma, hại chết nhiều người.

Việc này đã được thành chủ phụ cận báo từng cấp lên, cuối cùng dán lên bảng nhiệm vụ của Thiên Nguyên Tông.

Ba người cưỡi tàu bay, hơn hai mươi ngày sau đến bờ biển. Trần Khinh Dao giao cho Tô Ánh Tuyết một chiếc bảo thuyền, kiểm tra trang bị lần cuối, dặn dò mấy câu rồi trông theo nàng rời đi. Sau đó nàng và Tiêu Tấn đi đến Thanh Lam Thành.

Thanh Lam Thành là một thành trì hạ thuộc Thiên Nguyên Tông, cấp bậc thấp nhất. Vừa bước vào cổng, thấy trên đường toàn là phàm nhân đi lại, Trần Khinh Dao có phần không quen.

“Có hơi giống Hoàng Võ Thành.” Nàng nhỏ giọng nói với Tiêu Tấn.

Ngày trước khi mới vào tu chân giới, bọn họ từng đến Hoàng Võ Thành, thấy thủ thành binh lính chỉ là tu sĩ Luyện Khí sơ tầng, nàng còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hai người không dừng lại dò la tin tức, trực tiếp đến Thành Chủ phủ.

Thành chủ Thanh Lam Thành là một trung niên hơi mập, thấy tín vật liền vội vã ra nghênh đón.

Trước đó Trần Khinh Dao đã nghe qua hắn vốn là ngoại môn đệ tử, bốn mươi tuổi mới Trúc Cơ, tư chất không cao cũng chẳng thấp.

Những loại đệ tử như hắn hoặc ở ngoại môn làm chấp sự, hoặc làm thành chủ mấy thành nhỏ, cũng có người rời tông môn, cưới vợ sinh con, lập ra tiểu gia tộc.

“Thanh Lam Thành thành chủ Lý Sĩ Kiệt, tham kiến hai vị sư huynh sư tỷ.”

Từ xa hắn đã hành lễ. Tuy ba người đều là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn còn lớn tuổi hơn nhưng tuyệt không dám chậm trễ. Bởi hắn biết rõ, hai người trẻ tuổi này đều là nội môn đệ tử, tương lai tu vi tất vượt xa hắn.

Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn cũng chắp tay:“Gặp qua Lý sư huynh.”

Ra ngoài hành tẩu, Trần Khinh Dao không bao giờ khoe khoang mình là đồ đệ của Hàn Sơn Chân Quân, chỉ cần danh xưng nội môn đệ tử Thiên Nguyên Tông là đủ, khoe khoang quá mức lại thành không ổn.

Lý Sĩ Kiệt đưa họ vào phủ, hàn huyên vài câu, Trần Khinh Dao liền hỏi về tình hình khe nứt.

Kỳ thật trong những vùng hẻo lánh, loại khe nứt thế này không ít, đều được pháp trận phong ấn. Giờ đã có ma khí tiết ra, nghĩa là pháp trận bị hỏng, ngoài việc trừ yêu thú nhập ma, họ còn phải bày lại trận pháp.

Khe nứt nằm cách thành hơn ngàn dặm, vùng đó hoang vắng, ban đầu chẳng ai biết, mãi đến khi vài tu sĩ đi rèn luyện gặp yêu thú tập kích, chỉ một người thoát được trở về báo tin.

“Những con yêu thú đó vốn mạnh nhất chỉ nhị giai, nhập ma rồi thì thực lực tăng vọt, mong sư huynh sư tỷ cẩn trọng.” Lý Sĩ Kiệt lo lắng nhắc nhở.

Từ khi báo về tông môn, hắn ngày ngày chờ người tới, giờ thật sự có người đến thì lại càng thêm bất an. Hắn thấy hai người tuổi chỉ tầm đôi mươi, càng lo lắng nếu có sơ xuất gì, hắn gánh không nổi trách nhiệm.

“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Trần Khinh Dao mỉm cười gật đầu, cùng Tiêu Tấn cáo từ, rồi ra khỏi thành.

Khoảng cách ngàn dặm không xa, không cần dùng tàu bay. Trần Khinh Dao lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm, ném lên không, lập tức phóng to.

Nàng nhảy lên, quay đầu vẫy Tiêu Tấn, vẻ mặt hứng khởi:“Mau lên đây, ta muốn thử phi kiếm!”

Ngự kiếm phi hành oai phong vô cùng, nàng đã mong chờ từ lâu. Chỉ là phi kiếm khác tàu bay, cần dùng linh lực tự thân khống chế, vừa đòi hỏi tu vi, vừa đòi hỏi khả năng điều khiển, nên chỉ tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới ổn định được.

Thân kiếm tuy to ra nhưng không rộng lắm, hai người phải đứng sát nhau, cánh tay gần như chạm vào nhau.

Cảm nhận hơi ấm bên cạnh, Tiêu Tấn có chút không tự nhiên, muốn tránh ra nhưng đôi chân như mọc rễ, chẳng thể nhúc nhích.

Trần Khinh Dao không để ý, hứng khởi hô lên:“Đứng vững nhé, xuất phát!”

Phi kiếm như mũi tên rời dây, vèo một cái lao đi.

Trần Khinh Dao phấn khích muốn nói gì đó, vừa mở miệng liền bị gió tạt đầy họng.

“Khụ khụ khụ” nàng vội vàng ngậm miệng.

Cúi đầu muốn nhìn xuống, tóc lập tức bị gió thổi loạn, quất cả vào mặt.

“……”

Nàng luống cuống vén tóc, tâm niệm hơi lơi lỏng, phi kiếm lập tức chúi xuống, dọa nàng hoảng hồn vội tập trung.

Sau một hồi luống cuống, nàng rốt cuộc hiểu ra: ngự kiếm phi hành cũng giống như lái xe, phải vượt qua cửa ải khảo nghiệm rồi mới an toàn ra đường.

Miễn cưỡng bay vài trăm dặm, nàng liền đáp xuống một bãi đất trống, thở phào:

“Thôi, lần sau chúng ta vẫn nên đi tàu bay, chờ ta luyện thuần rồi hãy phi kiếm.”

Ngự kiếm trông thì ngầu nhưng tóc nàng thì rối tung như bà điên. Dù có thử dùng Ngự Phong Quyết để cản gió, nhưng vừa khống chế phi kiếm vừa khống chế phong pháp, kết quả là bay xiêu vẹo như ong mật nhảy múa, suýt dọa nàng nghĩ Tiêu Tấn bị hất khỏi kiếm.

Nghĩ đến đó, nàng quay đầu nhìn hắn, lại thấy trong mắt hắn thoáng qua một tia… tiếc nuối?

“???”

Trần Khinh Dao bắt đầu nghi ngờ tên này bị gió thổi choáng váng sao? Hay là… hắn vốn là một tay đua ngầm, đua càng lạng lách càng thích?

Tiêu Tấn thu lại biểu tình cực nhanh, mỉm cười hỏi nàng: “A Dao cảm giác thế nào?”

Trần Khinh Dao sờ mái tóc rối tung thành một đoàn, đau đầu nói: “Cảm giác không thế nào, thật sự không thế nào. Ngươi mau giúp một chút, ta gỡ không thuận tay, ngươi giúp ta gỡ ra đi.”

Tiêu Tấn ngừng lại một thoáng, mới bước lên một bước, nói: “Được.”

Tóc Trần Khinh Dao rất dài, đen nhánh bóng mượt. Nàng vốn lười chải chuốt tạo kiểu, cũng chẳng có tay nghề gì, thường thì chỉ buộc cao thành một cái đuôi ngựa cho xong.

Hiện tại phần tóc buộc đuôi ngựa rối thành từng mảng, Tiêu Tấn sợ giật mạnh làm đau nàng, bèn một tay giữ chặt chân tóc, tay kia năm ngón thon dài nhẹ nhàng tách ra, xuyên vào từng lọn, kiên nhẫn gỡ từng chút một.

Rõ ràng chỉ là giữa chốn hoang dã, thậm chí cách đó không xa còn có tiếng gào của yêu thú, nhưng hắn lại cảm thấy khung cảnh bên cạnh như biến ảo trong thoáng chốc như thể hương lò ấm áp, A Dao ngồi trước bàn trang điểm, qua gương đồng mỉm cười với hắn, khẽ gọi hắn giúp nàng chải tóc.

Tiêu Tấn chợt dùng sức ho khan, ép những suy nghĩ không nghiêm túc kia ra khỏi đầu.

Trần Khinh Dao nghe thấy, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi cũng bị gió sặc sao?”

Tiêu Tấn theo bản năng lại khụ thêm một tiếng, ngữ khí hơi gấp: “Không có.”

“Chắc chắn vừa rồi bị gió sặc,” Trần Khinh Dao không tin, lẩm bẩm nói “Phi kiếm thì đúng là rất soái khí, chỉ là chẳng thoải mái chút nào. Ta phải nghiên cứu xem có thể cải tiến không, thêm vài cấm chế Ngự Phong gì đó”

Nghe nàng lải nhải, khóe môi Tiêu Tấn không kìm được cong lên.

Đây mới là A Dao sống động, tươi tắn, chân thật trước mắt, chứ không phải những hư ảo hắn vừa tưởng tượng.

“Hư ảo…” Trong lòng Tiêu Tấn chợt run rẩy, lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

“Làm sao vậy?” Trần Khinh Dao đã thuần thục buộc lại tóc, trong tay bóp chặt mấy tấm ngọc phù, đứng dậy cảnh giới.

“Ta vừa mới giống như cảm nhận được ma khí.”

“Ma khí?” Trần Khinh Dao nhíu mày. Chỗ bọn họ đang đứng còn cách khe nứt kia cả trăm dặm. Theo tin tức thành chủ Thanh Lam thành cung cấp, ma khí hẳn chưa lan xa đến mức này mới đúng.

Nàng vừa cảnh giác quan sát, chợt thấy trong rừng thoáng hiện một bóng dáng. Ngọc phù trong tay nàng lập tức bay ra, chỉ nghe một tiếng kêu quái dị, thân ảnh kia bị ghim chặt lên thân cây.

Hai người bước nhanh đến, nhìn rõ thì chỉ là một đầu yêu thú nhất giai. Nhưng tốc độ ban nãy nó bộc lộ, rõ ràng không phải thứ cấp thấp có thể có.

“Xem ra là đám yêu thú bị lan nhiễm, mang theo ma khí tới tận đây.” Trần Khinh Dao phán đoán.

Có điều loại ma khí nhạt này thông thường rất khó bị phát giác, cho dù xâm nhập kinh mạch, cũng không dễ nhận ra. Nàng tò mò hỏi: “Ngươi làm sao biết được có ma khí?”

Tiêu Tấn há miệng định đáp, lại bỗng ậm ừ qua loa.

Trần Khinh Dao không khỏi liếc mắt nhìn hắn. Tên này… thật là kỳ quái.

Nhưng hiện giờ không phải lúc tra hỏi. Việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng tu bổ lại pháp trận dưới khe nứt, ngăn nhiều yêu thú hơn xâm nhập. Sau đó mới giết sạch những con mạnh mẽ, còn lại giao cho Thanh Lam thành xử lý là được.

Trần Khinh Dao lấy ra hai viên Thanh Tâm đan, đưa một viên cho Tiêu Tấn: “Ăn trước đi, để phòng ngừa.”

Đan dược vừa vào miệng, vị thanh nhạt quen thuộc lập tức lan tỏa, mọi tạp niệm đều tan biến. Hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấp thoáng ý sáng như gương, an tĩnh như Phật.

“Đi thôi.” Trần Khinh Dao bình thản nói, rồi dẫn đường chạy nhanh.

Khe nứt nằm sâu trong một hang động, từng sợi khí đen mờ ảo như tơ nhện len ra. Mỗi khi nó dao động đến gần thân thể hai người, sắp sửa xâm nhập, thì lại bị đẩy tan bởi hiệu lực của Thanh Tâm đan.

Thấy thuốc có tác dụng, Trần Khinh Dao yên tâm, cùng Tiêu Tấn dò xét xung quanh một lượt, khẽ cau mày: “Pháp trận này được bố trí chưa lâu, không đến mức tự hỏng.”

Nàng vốn nghĩ do trận pháp quá cũ kỹ, linh khí khô cạn nên mất hiệu lực. Nhưng xem ra không phải vậy. Như thế thì chỉ có thể là bị hủy hoại từ bên ngoài. Không rõ là vô tình yêu thú phá hỏng, hay có kẻ cố ý.

Dù thế nào cũng phải tu bổ trước đã. Tiêu Tấn đứng hộ pháp, Trần Khinh Dao bắt đầu bày trận.

Động tĩnh kinh động yêu thú. Một con nhị giai lao vào, bình thường gặp hơi thở tu sĩ Trúc Cơ phải tránh xa, nhưng nay lại bị d*c v*ng thị huyết che lấp lý trí, hung hăng xông đến.

Tiêu Tấn đứng cách nàng không xa, thân hình thẳng tắp như một hộ vệ kiên định. Khi yêu thú cho rằng mình che giấu hoàn hảo, thương dài trong tay hắn bỗng vung ra, lôi điện tím lóe sáng, chỉ một kích đã lấy mạng.

Một chiêu giải quyết xong, hắn trở lại vị trí, trầm mặc bảo hộ.

Trần Khinh Dao cảm nhận động tĩnh nhưng đầu cũng không ngẩng, vẫn toàn tâm đặt vào trận pháp. Nàng tin Tiêu Tấn sẽ lo liệu hết.

Con đầu tiên chết, máu tanh chẳng những không làm đồng loại sợ hãi, mà ngược lại càng kích phát chúng điên cuồng. Sóng nối sóng xông vào hang.

Thương ảnh vun vút, mỗi đòn của Tiêu Tấn đều chí mạng, chưa hề thất thủ. Th·i th·ể yêu thú chồng chất thành núi, mùi máu tươi nồng đặc khiến người cau mày.

Cuối cùng Trần Khinh Dao bố trí xong pháp trận, quay lại nhìn, cửa động gần như bị xác yêu thú chất đầy.

Tiêu Tấn vứt nốt một con lên vách đá, rồi bước nhanh đến bên nàng: “A Dao, thế nào rồi?”

“Pháp trận trước đó hẳn là bị người phá.” Trần Khinh Dao khẳng định. Trong lúc nghiên cứu, nàng nhận ra kết cấu trận pháp vốn đặc thù trừ khi toàn bộ mấu chốt bị phá, nếu không thì vẫn duy trì. Yêu thú khó mà vừa khéo phá đúng điểm yếu như thế.

“Bị người phá.” Tiêu Tấn trầm giọng, “Chẳng lẽ có kẻ tu ma ở đây?”

“Có khả năng.” Trần Khinh Dao gật đầu, rồi bỗng nở nụ cười giảo hoạt, giọng mang theo vài phần xấu xa: “Hơn nữa ta đoán hắn hiện tại vẫn đang đâu đó dưới lòng đất. Cho nên ngoài pháp trận phong ấn, ta lại thêm một trận khác. Chúng ta sẽ chờ ở ngoài, xem hắn có mắc câu không.”

Thấy nàng cười, Tiêu Tấn chợt đưa tay sờ ngực, có chút nghi hoặc chẳng lẽ hiệu lực Thanh Tâm đan đã hết? Bằng không sao hắn lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, như ma khí đang xâm nhập.

Trần Khinh Dao không để ý, nhìn đống xác thú đầy động, khẽ nhíu mày: “Đáng tiếc yêu thú nhập ma không thể ăn, nhiều thịt như vậy coi như lãng phí. Đi thôi, nơi này mùi máu tanh quá.”

Nàng vừa bước ra cửa động, thấy lối gần như bị bịt kín, chỉ có thể dẫm lên xác thú để đi. Vừa không chú ý, thân hình nàng loạng choạng một chút.

Tiêu Tấn lập tức đưa tay đỡ lấy.

Trần Khinh Dao thoáng cười, thu tay lại: “Cảm tạ.”

Tiêu Tấn nhìn bàn tay mình, trong lòng vang lên tiếng trống rộn rã. Có lẽ hắn thật sự phải nói với A Dao… Thanh Tâm đan của hắn dường như đã mất tác dụng, tim đập dữ dội đến thế kia.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.