Trần Khinh Dao bị khối ma thạch khổng lồ lấp lánh làm cho hoa cả mắt, bỏ mặc Tiêu Tấn, chạy thẳng tới, đứng dưới nền tảng cực đại, ngửa đầu than thở:
“Thật sự là quá lớn !!!”
Ma thạch kia hình dạng giống như thủy tinh, từng chùm trụ tinh thể mọc thành cụm, tựa như một bó hoa. Trước đó bọn họ nhặt được những khối ma thạch phần lớn chỉ to cỡ bàn tay, có khối dài cỡ cánh tay, đã khiến nàng phải cảm khái một hồi lâu.
Nhưng mà trước mắt, cái này to lớn thế này! Đồ sộ thế này! Quả thực giống như cổ mộc che trời trong rừng nguyên thủy!
Chỉ cần khiêng đi một khối, thì số ma thạch bị hung thú ném mất trước đó cũng chẳng tính là gì.
Có điều vấn đề đặt ra làm sao khiêng đi đây?
Sau khi ngắm nghía thoả thích, Trần Khinh Dao xoa cằm bắt đầu suy nghĩ thực tế.
Ma thạch mọc liền cùng thạch cơ thành một khối, trước đó nàng còn có thể dùng chủy thủ nhỏ mà đào xuống. Nhưng giờ, thân thạch cột này cần mấy người ôm mới xuể, nàng mà còn dùng con dao con kia thì chẳng biết phải đào đến năm nào tháng nào. Đành phải nghĩ cách khác thôi.
Tiêu Tấn sau khi kiểm tra thương thế của bản thân, nuốt vào một viên đan dược rồi bước tới, cũng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Trần Khinh Dao thoáng nhìn cây thương trong tay hắn, ánh mắt chợt sáng rực.
Có vị tiên hiền từng nói chỉ cần cho hắn một điểm tựa, hắn có thể bẩy cả địa cầu.
Mà hiện tại, nàng có một cây thương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901767/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.