🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiêu Tấn vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, Trần Khinh Dao đang nghĩ ngợi tìm chút việc để bản thân bận rộn, liền nhận được trận phong truyền tin Trận Phong phong chủ Huyền Tương chân nhân chuẩn bị bố trí một tòa đại trận, cho phép nàng tới quan sát.

Đây chính là cơ hội khó gặp, chẳng khác nào lần trước được tận mắt chứng kiến Đan Phong phong chủ luyện đan. Những vị đại lão kia hiện giờ đều là nhân vật người ta cầu còn không được, chưa chắc đã chịu ra tay, càng hiếm khi đồng ý cho người ngoài bàng quan. Trần Khinh Dao lập tức không ngơi nghỉ mà đi ngay.

Khi đến Trận Phong, nàng thấy chưởng môn sư huynh, các phong chủ và trưởng lão đều có mặt. Ngược lại, tu sĩ trẻ tuổi chỉ có một hai người, trừ nàng ra thì còn lại chắc hẳn là thân truyền đệ tử của Trận Phong phong chủ.

“Gặp qua chư vị sư huynh, sư tỷ.” Trần Khinh Dao hành lễ.

Mọi người gật đầu: “Tiểu sư muội không cần đa lễ.”

Không khí xung quanh nghiêm túc, thần sắc mỗi người đều vô cùng ngưng trọng. Trần Khinh Dao cảm giác sự việc không đơn giản chỉ là phong chủ tùy ý bày trận nhưng nàng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đứng phía sau chưởng môn.

Khi ánh mắt nàng dõi theo mọi người, mới phát hiện Trận Phong phong chủ chính là vị lão giả râu bạc từng chỉ điểm trận đạo cho nàng lúc còn ở ngoại môn.

Lúc này ông ngồi xếp bằng, thần sắc an tường, thậm chí mang vài phần yên bình, hoàn toàn khác biệt với vẻ trầm trọng của những người khác.

Thời gian trôi đi, Trận Phong phong chủ rốt cuộc cũng động. Ông mở mắt, nhìn thẳng về hư không trước mặt, tùy tay vung lên, vô số trận phù hiện ra, trong nháy mắt đã thành trận.

Trần Khinh Dao từng nghe nói cao giai trận sư có thể vung tay áo thành trận nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy, đến nỗi không tự giác mà nín thở, đôi mắt không dám chớp.

Trận đầu tiên xuất hiện, Trận Phong phong chủ không hề dừng lại. Mỗi lần vung tay, lại có một pháp trận thành hình.

Dựa vào tích lũy hiện giờ, Trần Khinh Dao miễn cưỡng nhận ra, ông đang bố trí tổ hợp pháp trận. Nhưng so với loại mà nàng từng học thì phức tạp hơn gấp trăm lần. Mỗi một tiểu trận đều ít nhất đạt Hoàng giai, sắp đặt theo quy luật huyền diệu nào đó.

Ban đầu nàng còn có thể miễn cưỡng hiểu, nhưng theo động tác của phong chủ càng lúc càng nhanh, trận pháp càng lúc càng phức tạp, đạo lý bên trong càng thêm thâm ảo, khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

Trần Khinh Dao cố gắng nhìn thêm nhưng thức hải bỗng nhói đau, biết mình đã gắng quá sức, nàng vội nhắm mắt không dám xem nữa.

Đợi tâm thần ổn định lại, nàng mở mắt nhìn, thấy trong hư không một tòa đại trận cuồn cuộn đã thành hình dáng ban đầu, khí tức huyền ảo như ẩn như hiện.

Pháp trận này so với bất kỳ trận nào nàng từng thấy đều kỳ diệu hơn hẳn. Nàng vốn nghĩ phong chủ định bày một tòa Huyền giai pháp trận, lúc này trong lòng chợt khẽ động, thì thầm:

“Chẳng lẽ là Địa giai pháp trận?”

Địa giai pháp trận theo hiểu biết của nàng, toàn bộ tu chân giới hiện giờ chưa hề có Địa giai đại sư trận đạo. Không chỉ trận đạo, mà cả đan, phù, khí ba đạo cũng vậy. Bởi ngoài tích lũy, còn cần tu vi cảnh giới chống đỡ.

Tựa như nàng lúc ở Luyện Khí mười tầng, bởi vì tu vi không đủ nên khó mà luyện ra Hoàng giai đan dược. Tương tự, ở hạ giới này, tu vi cao nhất chỉ đến Hóa Thần, rất khó xuất hiện Địa giai đại sư.

Mà Trận Phong phong chủ còn chưa tiến giai Hóa Thần, lại có thể chạm tới Địa giai sao?

Trong lòng Trần Khinh Dao dâng lên kính ngưỡng vô biên, đồng thời cũng hiểu tại sao chưởng môn và các trưởng lão lại nghiêm trọng đến vậy. Bởi vì vượt cảnh giới mà cưỡng ép tiến vào, đối với tu sĩ là hao tổn cực lớn, thậm chí phải trả giá bằng thọ mệnh. Nếu thất bại, còn có thể bị phản phệ.

Theo đại trận dần hoàn thiện, hơi thở tựa như có thể trấn áp thiên địa kia ngày càng mạnh. Dù có cao nhân chắn bớt uy áp, nàng vẫn cảm thấy thân thể run rẩy khó đứng vững.

Mà sắc mặt Trận Phong phong chủ dần nhợt nhạt, tóc bạc mất đi ánh sáng, gương mặt hốc hác, hơi thở suy yếu. Rõ ràng ông đang hao tổn tinh huyết bản thân.

Trần Khinh Dao nhìn mà nóng ruột, trong lòng lo lắng. Từ vẻ bi thương thấp thoáng trên mặt chưởng môn cùng các trưởng lão, nàng biết tình hình không hề lạc quan.

Uy áp của đại trận khuếch tán khắp nội môn ngoại môn, càng mạnh một phần thì Trận Phong phong chủ càng yếu một phần. Tựa như ông đang dùng sinh cơ để nuôi dưỡng trận pháp.

Nhưng thần sắc ông vẫn bình thản, không có chút hối hận hay sợ hãi. Ngược lại, khi trận pháp càng hoàn chỉnh, ông còn lộ ra vài phần thỏa nguyện.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc.

Trần Khinh Dao bỗng nhiên hiểu rõ hàm ý của câu nói này.

Bầu trời đột nhiên dày đặc lôi vân, từng tầng mây đen ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

“Lôi kiếp xuất hiện vâyj Huyền Tương sư huynh thành công rồi!” Một trưởng lão kích động nói.

Trần Khinh Dao vội nhìn, chỉ thấy phong chủ liên tục đánh ra vô số trận phù, lại phun ra một ngụm tinh huyết, sau đó bất động, chỉ để mặc đại trận tỏa ra cuồn cuộn uy áp.

Nàng khẽ thở phào, thì thầm: “Thành công rồi”

Nàng từng luyện Đại Diễn Đan mà dẫn động lôi kiếp. Địa giai pháp trận thành trận, dẫn động thiên kiếp càng chẳng có gì lạ.

Sấm chớp kh*ng b* giáng xuống, pháp trận rung chuyển rồi ổn định, lại tiếp đạo thứ hai, thứ ba. Tất cả đều trôi qua an toàn.

Mọi người dần dần lộ ý cười, bầu không khí nhẹ nhõm. Nhưng khi kiếp vân sắp tan, bất ngờ mây đen càng dày đặc tụ lại trên bầu trời Trận Phong, tia chớp đỏ đen cuồn cuộn!

Sắc mặt chưởng môn trầm xuống: “Hóa Thần kiếp.”

“Cái gì?! Sư huynh lại vào lúc này tiến giai Hóa Thần?!”

Tu vi Trận Phong phong chủ dừng ở Nguyên Anh hậu kỳ đã trăm năm. Hiện giờ vừa thành công bố trí Địa giai pháp trận, tâm cảnh đột nhiên thăng hoa, cảnh giới gông cùm xiềng xích cũng theo đó buông lỏng.

Nhưng thời cơ lại quá tệ. Ông vừa mới hao hết tâm huyết, tổn hao thọ nguyên, chưa kịp khôi phục, lại phải nghênh đón Hóa Thần lôi kiếp. Độ kiếp khó khăn tăng lên gấp bội.

Trần Khinh Dao nhìn thấy chư phong chủ và trưởng lão ban đầu khẽ sững sờ, sau đó đồng loạt lấy ra bảo vật trong trữ vật pháp khí, ném về phía phong chủ.

“Sư huynh, mau phục đan khôi phục một phen!”

“Đại đỉnh này của ta có thể kháng được hai trọng lôi kiếp.”

“Bảo giáp này dệt bằng gân giao long, vô cùng kiên cố, sư huynh mau mặc để ứng kiếp.”

Mọi người đưa ra toàn là trân bảo hộ mệnh, nhưng không một ai chần chừ.

Trần Khinh Dao cũng vội vàng lục tìm trong nhẫn trữ vật, cảnh giới của nàng còn thấp, dự trữ tất nhiên không bằng được đám Nguyên Anh chân nhân, nhưng rốt cuộc cũng tìm ra thứ có thể dùng một lọ cực phẩm Hoàn Nguyên Đan.

Hoàn Nguyên Đan vốn là đan dược hoàng giai, có công hiệu nhanh chóng khôi phục linh lực cho tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh. Với Kim Đan mà nói, hạ phẩm hay trung phẩm cũng đủ dùng, còn Nguyên Anh thì phải có thượng phẩm mới hữu hiệu. Nếu có cực phẩm, tự nhiên là càng tốt.

Chỉ là cực phẩm đan vốn khó cầu, chỉ tu sĩ thiên phú thật sự xuất chúng mới có thể luyện thành. Ngay cả Đan Phong phong chủ, tuy là đan tu, trong tay số lượng cực phẩm Hoàn Nguyên Đan e rằng cũng chưa chắc nhiều hơn Trần Khinh Dao.

Một phần là vì hắn hiện giờ đã là Huyền giai luyện đan sư, ít khi còn phí thời gian luyện đan dược hoàng giai; phần khác là bởi trước kia Trần Khinh Dao muốn luyện ra Đại Diễn Đan, để nâng cao luyện đan tài nghệ nên từng chuyên tâm luyện chế Hoàn Nguyên Đan. Chỉ riêng trong truyền thừa nàng đã luyện tập đến mấy ngàn lần, còn trong hiện thực cũng thử qua hơn trăm lượt.

Nói riêng về Hoàn Nguyên Đan, trong toàn bộ Tu Chân giới e rằng không ai có thể luyện nhiều như nàng. Cực phẩm đan tuy hiếm có, nhưng nàng tích tiểu thành đại, rốt cuộc cũng để dành được một bình nhỏ, không tính nhiều thì cũng phải hơn mười hạt.

Với thực lực bản thân, nàng không cách nào đưa đan dược trực tiếp tới tay Trận Phong phong chủ, đành phải nhờ chưởng môn truyền giúp. Nàng vội nói: “Sư huynh, những đan dược này phong chủ có lẽ sẽ dùng đến.”

Quý chưởng môn tuy lòng đang nặng trĩu nhưng đối với nàng vẫn giữ thái độ ôn hòa. Ban đầu vốn định nói rằng đan dược đã có người đưa, nhưng khi mở nắp nhìn thoáng qua, lập tức không nói hai lời, liền chuyển giao ngay cho Trận Phong phong chủ.

Sau đó, ông nhìn về phía Trần Khinh Dao, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm khái, cuối cùng vui mừng nói: Sư muội, thực lực ngươi vậy mà đã đến bước này rồi.”

Trúc Cơ hậu kỳ mà đã có thể luyện được đan sư hoàng giai đã là khó có, huống hồ nàng còn luyện thành cực phẩm Hoàn Nguyên Đan. Thiên phú như thế, e rằng ngay cả Đan Phong phong chủ cũng phải nhường một phần.

Sau khi mọi người lần lượt hiến ra bảo vật, lôi kiếp tích tụ hồi lâu cuối cùng cũng giáng xuống. Lực lượng hủy diệt kia làm cho đám Nguyên Anh chân nhân cũng run rẩy trong lòng.

Trần Khinh Dao nghe thấy cách đó không xa, đệ tử trẻ tuổi của Trận Phong phong chủ nghẹn ngào bật khóc một tiếng, khiến lòng nàng càng thêm nặng trĩu.

Nàng bất giác nhớ tới sư tôn mình. Dù sư tôn thường ngày chẳng mấy đứng đắn, nhưng đối với đồ đệ thì tận tâm không gì sánh được. Nàng có thể sống yên ổn trong Tu Chân giới, đều nhờ chỗ dựa vững chãi ấy. Nếu sư tôn thật sự gặp hiểm cảnh, mà nàng lại bất lực, chỉ sợ nàng cũng sẽ khóc đến đứt ruột.

Một đạo lôi kiếp nối tiếp một đạo, mỗi đạo lại mạnh hơn đạo trước.

Tuy Trận Phong phong chủ có phục đan, có pháp khí phòng thân, trạng thái đã khá hơn nhiều, nhưng đối diện những tia sét kinh khủng kia, thân hình vẫn lung lay như sắp đổ. Ông vận hành đại trận vừa bày để chống đỡ lôi kiếp, song pháp trận ấy cũng cần hao phí linh lực khổng lồ. Linh lực vừa khôi phục được chút ít lại nhanh chóng hao khô. Đám người thấy ông liên tiếp phải nuốt đan, mà đan dược còn chưa kịp luyện hóa, thời gian chống đỡ càng lúc càng ngắn.

Từng khắc như kéo dài thành năm tháng, lôi kiếp càng lúc càng đáng sợ. Với tu vi của Trần Khinh Dao, nàng đã không còn nhìn rõ trung tâm lôi kiếp, chỉ thấy bóng hình mơ hồ giữa quang ảnh hủy diệt.

Lại thêm một tiếng nổ long trời, đạo lôi cuối cùng giáng xuống, rồi kiếp vân rốt cuộc tan đi, bầu trời lại trở nên trong sáng.

Mọi người lập tức nhìn về hố sét còn bốc khói. Trong hố, mơ hồ có một bóng người nằm bất động, toàn thân cháy đen, hơi thở hoàn toàn không còn.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, mọi người chỉ có thể nặng nề thở dài.

“Ô… Sư phụ…” Tên tu sĩ trẻ kia bật khóc nức nở.

Trần Khinh Dao cũng bi thương tột cùng. Dù đã thấy không ít sinh ly tử biệt, nàng vẫn chẳng cách nào quen nổi.

Ngay lúc bầu không khí tang thương phủ xuống, trong hố sâu bỗng vang lên hai tiếng ho khan, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Khụ khụ… Khóc cái gì mà khóc… Lão phu còn chưa chết!”

“Oa! Sư phụ!” Tu sĩ trẻ kia khóc càng lớn hơn.

Thanh âm trong hố bực bội mắng:“Khóc tang cái nỗi gì! Ngày mai lập tức xuống núi rèn luyện cho ta, đừng có ở đây làm mất mặt lão tử!”

Trần Khinh Dao nghe mà khóe miệng giật giật, muốn nhịn cười. Nhưng… sao giọng lão gia gia này lại có chút trẻ trung khác thường?

Giọng quát tháo đồ đệ chưa dứt, bỗng nhiên hoảng hốt:“Râu! Lão phu râu đâu rồi?!”

Mọi người chỉ thấy một cái đầu bóng loáng từ hố sâu ló ra, trên mặt không chỉ mất râu, mà ngay cả tóc và lông mày cũng chẳng còn, da dẻ thì nhẵn bóng, trắng nõn như quả trứng gà luộc.

Trần Khinh Dao há hốc miệng: lão giả tiên phong đạo cốt nay biến thành một tiểu hòa thượng trụi lủi?!

Trận Phong phong chủ sờ loạn khắp mặt, vẫn không tìm lại được râu tóc yêu quý, quay đầu thấy đồng môn ai nấy đều cố nhịn cười, ông lập tức thẹn quá hóa giận:“Đi hết cho ta! Không ai được nhìn lão phu!”

Quý chưởng môn khụ một tiếng, nghiêm trang nói: “Chúc mừng sư huynh thành công tiến giai Hóa Thần.”

Dù nói rất đứng đắn,nhưng Trần Khinh Dao thề, trong giọng chưởng môn sư huynh rõ ràng chất chứa ý cười!

Những người khác cũng bật cười chúc mừng, sau đó đồng loạt lẻn đi trước khi Trận Phong phong chủ nổi bão.

Trần Khinh Dao cũng vội chạy theo. Nàng không ngờ chuyến này chẳng những được tận mắt chứng kiến một tòa Địa giai pháp trận ra đời, còn tận mắt nhìn thấy cảnh độ Hóa Thần kiếp.

Thu hoạch lần này thật sự lớn, khiến nàng đối với tổ hợp pháp trận bản thân vốn có cũng nảy sinh không ít cải tiến. Thế là nàng lập tức chui vào phòng, bắt tay nghiên cứu.

Tiêu Tấn lần này ra ngoài làm nhiệm vụ gần một tháng mới trở về. Trần Khinh Dao vừa lúc từ sân bước ra, chuẩn bị đi đổi vài món tài liệu bày trận, thì thấy hắn từ xa đi tới. Một thân huyền bào, vai rộng eo thon, dung mạo tuấn mỹ.

Trong lòng nàng thầm tấm tắc tên này càng lớn càng soái, rõ ràng có thể dựa vào mặt mũi ăn cơm, vậy mà cứ khăng khăng phải lấy thực lực đi tranh, đáng giận là người ta lại không ai địch nổi hắn!

“A Dao.” Thấy nàng, Tiêu Tấn lập tức sải bước nhanh hơn.

Trần Khinh Dao đảo mắt nhìn hắn vài vòng, thấy trên người không thương tổn gì, cũng không gầy đi, mới hài lòng gật đầu: “Nhiệm vụ thế nào?”

“Thuận lợi hoàn thành.” Tiêu Tấn cười, đồng thời lấy ra hai túi trữ vật, “Đây là thu hoạch.”

Trần Khinh Dao nhận lấy, còn chưa kịp mở ra xem thì đã có người tới cửa.

Người đến chính là một đệ tử Trận Phong, nàng nhận ra ngay đó là thiếu niên từng khóc rống ngày ấy, tên gọi Phan Thư Vân.

Hắn đưa cho Trần Khinh Dao một chiếc nhẫn trữ vật, nói là lễ tạ của Trận Phong phong chủ.

“Nếu không có những đan dược của sư thúc, chỉ sợ sư phụ…” Phan Thư Vân nói, vẻ mặt vô cùng cảm kích.

Trần Khinh Dao cảm thấy dù không có Hoàn Nguyên Đan của mình, với chư vị chân nhân hiến ra bảo vật, Trận Phong phong chủ ắt hẳn vẫn có thể hóa hiểm thành an. Nhưng đây là tấm lòng người ta, nàng từ chối vài lần không xong, cuối cùng đành nhận lấy.

Nghĩ đến lão gia gia giờ đã trở thành cái đầu trụi lủi, nàng tò mò hỏi:“Phong chủ gần đây thế nào?”

Nghe vậy, thần sắc Phan Thư Vân liền trở nên vi diệu, ấp úng đáp: “Sư tôn gần đây bế quan, không tiếp khách.”

Trần Khinh Dao lập tức hiểu ra. Vừa mới vượt qua lôi kiếp, bế quan củng cố tu vi vốn là chuyện bình thường. Bất quá, ngoài việc củng cố tu vi, e rằng chuyện quan trọng nhất của Trận Phong phong chủ lúc này chính là… nghĩ cách mọc lại râu tóc của mình.

Đối với một tu sĩ Hóa Thần mà nói, hẳn là không phải việc khó. Chỉ không biết hình tượng tiểu hòa thượng trọc lóc ấy có khắc sâu vào lòng người hay chưa, chứ bản thân nàng thì tuyệt đối không quên nổi.

Phan Thư Vân rời đi, Trần Khinh Dao mới phát hiện, phần lễ tạ của Trận Phong phong chủ vượt xa mức nàng từng nghĩ. Trong đó không chỉ có lượng lớn tài liệu bố trận các cấp, mà còn có cả những tâm đắc lĩnh ngộ về trận đạo do chính ông để lại.

Phải biết rằng, ngoại trừ quan hệ thầy trò, gần như chẳng ai chịu đem chỗ tinh túy mình lĩnh ngộ được mà truyền lại cho người khác. Việc làm của Trận Phong phong chủ lúc này, tuy chưa có danh nghĩa thầy trò, nhưng hành vi thì đã chẳng khác nào bậc sư trưởng chỉ dạy.

Vốn dĩ nàng còn định đi đổi lấy một số tài liệu, giờ thì không cần nữa, mọi thứ cần thiết đều có sẵn trong nhẫn trữ vật.

Trần Khinh Dao không khỏi cảm thán: “Chỉ mấy viên Hoàn Nguyên Đan, nào đáng giá nhiều như vậy.”

Trong lòng nàng thầm quyết định, đợi đến khi Trận Phong phong chủ xuất quan, nhất định sẽ dâng lên một phần lễ đáp lại.

Xem xong tạ lễ, nàng lại mở ra xem thu hoạch của Tiêu Tấn. Hai túi trữ vật, một cái bên trong hỗn độn tạp vật nào là pháp khí, đan dược, linh thạch, bùa chú, cấp cao cấp thấp lẫn lộn. Vừa thoáng nhìn, Trần Khinh Dao đã biết, đây là do lục soát xác mà có.

Nàng gật gù, khen: “Không tồi, thói quen tốt đẹp này phải giữ cho bằng được.”

Cái túi còn lại thì hoàn toàn khác, vật phẩm đều được xếp ngay ngắn trong hộp ngọc, bình ngọc, toàn là thượng giai bảo vật. Theo lời Tiêu Tấn, đây là thù lao từ Chấp Pháp Đường.

“Gia nhập Chấp Pháp Đường quả nhiên có lợi. Chất lượng mấy món này, so với đổi ở nội môn còn tốt hơn nhiều.”

Có thứ thậm chí nội môn căn bản không có, chứng tỏ đây là phúc lợi đặc thù bên hành phong.

Tiêu Tấn đem hết thu hoạch giao cho nàng, Trần Khinh Dao cũng thoải mái thu nhận, rồi hỏi: “Dự trữ tiêu hao có hết sạch chưa?”

“A Dao chuẩn bị rất đầy đủ, vẫn còn rất nhiều.” Tiêu Tấn lần lượt kể.

Trần Khinh Dao nghe xong, khẽ nhíu mày: “Ngươi không chia sẻ với mấy vị sư huynh sư tỷ đồng hành sao?”

Nàng riêng cho hắn chuẩn bị mấy vại thịt khô cùng cả chồng bánh lớn, ngay cả linh nhũ cũng chưng mấy chum, vậy mà tên này lại mang nguyên vẹn về.

Tiêu Tấn ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao phải chia sẻ? Bọn họ cũng có dự trữ rất sung túc.”

Trần Khinh Dao nhìn hắn, đầy mặt nghiêm túc, tựa hồ thật sự không hiểu nổi bộ dáng, một lúc lâu cũng chẳng biết nói sao.

Chia sẻ, dĩ nhiên không phải bắt buộc. Chỉ là nàng muốn hắn vừa mới gia nhập Chấp Pháp Đường, chịu khó hòa đồng với đồng môn một chút, sau này nhiệm vụ cũng dễ phối hợp hơn. Ai ngờ hắn rõ ràng nhìn thì khéo léo, mà lại đi làm trò ăn mảnh, nhẫn trữ vật mang đi, rồi vẫn nguyên vẹn mang về.

Tiêu Tấn trong mắt ánh lên ý cười, chuyên chú nhìn nàng. Hắn kỳ thực hiểu rõ dụng ý của A Dao.

Chỉ là… đó vốn là A Dao chuẩn bị cho hắn, vì cớ gì phải phân cho người khác?

Chẳng qua, hai chữ “không chia” mà thốt ra, chỉ sợ chọc nàng tức giận, nên hắn chọn giả vờ ngốc nghếch.

Việc cũng qua rồi, Trần Khinh Dao không còn cách nào khác, chỉ dặn dò vài câu, bảo lần sau đừng thế nữa.

Tiêu Tấn ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thì nghĩ dù thế nào cũng không chia sẻ đâu.

Sau đó, Trần Khinh Dao bỗng bận rộn đến mức quay cuồng. Đầu tiên là nghiền ngẫm lĩnh hội tâm đắc của Trận Phong phong chủ, tiếp đó, phong chủ Đan phong truyền tin, gọi nàng bất cứ lúc nào cũng có thể đến nghe các luyện đan sư thụ nghiệp giảng đạo. Sau đó Phù phong, Khí phong cũng lần lượt truyền đạt ý tứ tương tự.

Trần Khinh Dao có cảm giác mình quay lại thời cao tam, khi mỗi ngày ôm sách chạy khắp nơi. Hiện tại thì thay phiên chạy khắp bốn phong đan–phù–trận–khí, ngay cả động phủ Hàn Sơn phong của chính mình cũng chẳng có thời gian chăm sóc.

Nàng vốn có thể bỏ qua, nhưng vẫn luôn cắm đầu trong truyền thừa luyện tập, nàng phát hiện nghe người khác giảng đạo thật sự rất cần thiết. Có những vấn đề tự mình nghiền ngẫm mấy ngày vẫn bế tắc, vậy mà chỉ cần nghe các sư huynh sư tỷ giải thích một chút liền thông suốt.

Nàng trân trọng cơ hội khó có được này, cho dù mệt đến quay như con vụ cũng không nỡ bỏ.

Tuy vất vả, nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng. Ở cả bốn đạo, tu vi và tạo nghệ của nàng mỗi ngày đều tiến bộ trông thấy.

Mấy vị phong chủ cũng cực kỳ hoan nghênh nàng, bởi họ phát hiện, chỉ cần Trần Khinh Dao có mặt, đệ tử trong phong càng thêm chăm chỉ.

Mà các đệ tử cũng không dám không chăm chỉ. Bởi tiểu sư thúc cùng lúc kiêm tu cả bốn đạo, vậy mà đạo nào cũng vượt trội hơn họ. Nếu họ không cố gắng, sư phụ sẽ đen mặt thành “mặt mẹ kế” mất thôi.

Cứ như vậy, Trần Khinh Dao trong vô thức đã trở thành hình mẫu “con nhà người ta”, khiến nội môn dấy lên một làn sóng tu luyện sôi trào.

Thiên Nguyên Tông vừa mới có thêm một vị Hóa Thần chân quân, với toàn bộ Tu chân giới mà nói, đây là chuyện cực lớn.

Huống chi vị chân quân này lại tinh thông trận đạo, là tồn tại duy nhất hiện giờ có thể bày ra Địa giai pháp trận. Thân phận ấy còn khiến người ta chú ý hơn cả bản thân cảnh giới Hóa Thần.

Địa giai pháp trận, ngay cả Hóa Thần hậu kỳ cũng không thể phá. Nói cách khác, nếu Thiên Nguyên Tông nâng hộ tông đại trận lên cấp Địa giai thì từ nay về sau, chỉ cần linh khí đầy đủ, bất kể tông môn nào, bất kể kẻ nào, cũng không thể công phá sơn môn.

Không còn nghi ngờ gì, địa vị của Thiên Nguyên Tông sẽ càng thêm vững chắc.

Huyền Tương chân nhân ,à không, giờ đã nên xưng là Huyền Tương chân quân chẳng bao lâu nữa sẽ tổ chức một buổi Hóa Thần đại điển. Không ngoài dự đoán, đây sẽ là lần cuối cùng ông công khai xuất hiện. Đại điển xong, ông sẽ rời chức Trận Phong phong chủ, tiến vào Thiên phong chuyên tâm tu luyện.

Khi nghe tin tức này, Trần Khinh Dao thầm nghĩ, chẳng biết trong Hóa Thần đại điển ấy, vị sư tôn không đáng tin kia của mình có chịu trở về hay không. Từ lần chia tay ở Ly Vọng hải, đã hơn ba năm không có tin tức gì. Đôi khi nàng còn nghi ngờ, phải chăng sư tôn đã lặng lẽ chuồn lên thượng giới mất rồi.

“Hy vọng trước khi chạy trốn, sư phụ cũng báo một tiếng.” Trần Khinh Dao lầu bầu.

Bằng không, nhỡ đâu ngày nào đó nàng gây chuyện cần chỗ dựa, quay đầu lại phát hiện chỗ dựa chân dài đã chuồn, thì đúng là tiêu đời.

Không biết có phải thầy trò có chút tâm ý tương thông hay không, nhưng chỉ hai ngày sau khi nàng vừa nhắc, Hàn Sơn chân quân liền quỷ thần khó lường mà xuất hiện.

Hắn trở về Hàn Sơn phong trước, liếc mắt một cái thấy đồ đệ không ở, liền quay đầu đi lên chủ phong. Vừa vào cửa đã hớn hở nói: “Tiểu Kê à, ta nghe nói Huyền Tương bị lôi kiếp đánh bay mất râu?”

Quý chưởng môn nheo mắt, ngẩng đầu thấy khuôn mặt hả hê vui sướng khi người gặp họa của hắn, liền đau đầu: “Gặp qua tiểu sư thúc.”

“Miễn lễ miễn lễ.” Hàn Sơn chân quân phe phẩy quạt giấy, bộ dáng đầy hứng thú chờ nghe kể, “Thật sự bị đánh rụng sạch, trọc lóc sao?”

“Phải.” Quý chưởng môn đáp, trong lòng thầm nghĩ, tuy đúng là Huyền Tương sư huynh bị đánh đến đầu trọc lóc, nhưng ba chữ “trọc lóc” từ miệng tiểu sư thúc nói ra, sao lại nghe chói tai như thế, cứ như……

Nếu Trần Khinh Dao có mặt ở đây, chắc chắn sẽ bổ thêm cho hắn hai chữ : Đáng khinh!

“Ha ha ha ha” Hàn Sơn chân quân lập tức cười lớn sảng khoái, “Trọc lóc tốt, trọc lóc tuyệt diệu!”

Hắn nhớ đến lúc trước đồ đệ từng nói muốn tìm một vị sư phụ râu dài, trong lòng vẫn luôn để ý. Giờ thì hay rồi, người râu dài nhất là Huyền Tương lại không còn râu, xem ai dám giành với hắn nữa!

Quý chưởng môn im lặng thật lâu, nhưng vì đã quen thuộc nhiều năm, y thừa biết tiểu sư thúc đang nghĩ gì. Nhớ đến chuyện không lâu trước Linh Xuyên sư thúc có hiện thân, trong lòng y bỗng dấy lên tâm tư muốn xem trò vui.

Thế là, y giả vờ vô tình nói: “Trước đây không lâu, tiểu sư muội nhập Linh Nguyên động bế quan, từ Trúc Cơ sơ kỳ thẳng một mạch lên Trúc Cơ hậu kỳ. Trùng hợp nhị sư thúc có mặt, còn khen vài câu với ta.”

Hàn Sơn chân quân dừng phất quạt, “Nhị sư thúc? Ý ngươi là Linh Xuyên?”

“Đúng vậy.”

Hàn Sơn chân quân càng thêm nghi hoặc: “Đồ đệ của ta tự nhiên ưu tú, hắn khen thì có gì lạ. Chẳng lẽ lại khen đến mức coi như đồ đệ của hắn?”

Hắn vừa nói vừa đột ngột dừng lại, nghĩ đến Linh Xuyên cũng có một chòm râu, đôi mắt lập tức trừng tròn, giận dữ nói: “Hay cho lão già ấy! Hóa ra dòm ngó đồ nhi ngoan của ta! Xem ta không nhổ sạch râu của hắn mới hả giận!”

Nói xong, thân hình lóe lên, lao thẳng về hướng Thiên phong.

“Cung tiễn sư thúc.” Quý chưởng môn khẽ cười, thong dong nói.

Còn chuyện gì sẽ xảy ra trong Thiên phong, đã có chư vị sư thúc sư bá ở đó, tự nhiên chẳng cần y lo lắng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.