🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì chúc mừng bản thân tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, Trần Khinh Dao liền gọi hết nhóm tiểu đồng bọn đã lâu không gặp tới, mọi người cùng nhau tụ họp một bữa thật vui vẻ.

Nàng và Tiêu Tấn bế quan khổ luyện suốt thời gian qua, những người khác cũng không hề ngừng bước.

Hiện tại, Triệu Thư Hữu đã đồng dạng tiến đến Trúc Cơ hậu kỳ, còn Triệu Thư Bảo thì đạt tới Luyện Khí tầng chín. Đây vốn là do hắn tập trung toàn lực vào kiếm đạo, không để tâm nhiều tới việc tăng tu vi bằng không đã sớm đạt tới Luyện Khí tầng mười.

Tần Hữu Phong tuy luyện thể công pháp mới đến tầng hai nhưng sau hơn hai năm bái nhập Luyện Thể phong, hắn vẫn luôn không ngừng rèn luyện thân thể, thực lực có thể thấy được mà tăng trưởng. Chỉ sợ chiến lực còn mạnh hơn cả Trúc Cơ trung kỳ bình thường.

Chu Thuấn cùng Tô Ánh Tuyết thì ở Trúc Cơ sơ kỳ, một người là kiếm tu, một người lại có một đầu chiến thú, thực lực đều không phải loại Trúc Cơ sơ kỳ tầm thường có thể so sánh. Vượt cấp khiêu chiến, đối với bọn họ mà nói không phải lời nói suông.

Chiến thú của Tô Ánh Tuyết là một đầu Báo linh thú, thực lực có thể theo chủ nhân cùng nhau trưởng thành. Toàn thân nó tuyết trắng, khí chất cao lãnh, dáng dấp dị thường xinh đẹp. Chỉ là bình thường lười nhác, không thích để ý tới ai.

Trần Khinh Dao vừa nhìn liền thấy rõ ràng đây chẳng khác nào một con mèo trắng to tướng, thế là liền quen miệng gọi nó là “miêu miêu”. Đương nhiên, “miêu miêu” cũng chẳng thèm để ý tới nàng.

Nàng không hề nản, cắt một miếng thịt nướng cho nó. “Miêu miêu” bước đi ung dung, ăn xong thịt rồi, ngay cả cho sờ một cái cũng không cho, quay lưng bỏ đi luôn.

Tô Ánh Tuyết sợ nàng không vui, vội vàng nói: “Nó tính tình vốn không tốt, tỷ tỷ đừng động vào nó.”

“Không sao,” Trần Khinh Dao cười nói, “Mèo đều như thế cả, miễn mèo lớn lên đẹp là được rồi.”

Bằng không, sao người ta lại gọi là miêu chủ tử chứ.

“Miêu miêu” hất mí mắt liếc nàng một cái, nếu nó biết nói, đại khái sẽ gào lên: “Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi đều là miêu! Lão tử là báo!”

Ngay sau đó, nó đột nhiên hít hít mũi, đôi mắt xanh băng mở lớn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Khinh Dao.

Trong tay nàng, không biết từ lúc nào đã có thêm hai viên khí huyết đan tròn trĩnh. Loại đan dược này có thể rèn luyện thân thể tu sĩ, đối với thú loại mà nói, lại càng là vật đại bổ.

Hai viên này, Trần Khinh Dao luyện ra từ huyết của tam giai yêu thú, đối với một con nhị giai linh thú như “miêu miêu”, quả thực là hấp dẫn chí mạng.

Chỉ thấy nó hơi do dự, cái đuôi khẽ quẫy, rất nhanh liền đứng dậy, rụt rè tiến lại gần, lúc thì nhìn Trần Khinh Dao, lúc lại liếc hai viên khí huyết đan trong tay nàng. Rồi đột nhiên cúi đầu, dụi dụi chân nàng, cái đuôi còn quấn lấy cổ chân, trong cổ họng phát ra tiếng “grừ grừ” như mèo.

“Thức thời lắm.” Trần Khinh Dao cười tủm tỉm, đưa cho nó hai viên khí huyết đan, tiện tay vuốt vuốt bộ lông. Vuốt đến phần đuôi, nàng lại thấy chỗ hai chân sau có hai cục tròn tròn xù lông.

“Ơ, thì ra miêu miêu là đực” Nghĩ đến cảnh mèo đực bị thiến đau đớn thấu trời, nàng buột miệng lẩm bẩm, “Linh thú có cần phải thiến không nhỉ?”

Lời vừa dứt, bỗng phát hiện xung quanh trở nên yên tĩnh kỳ lạ. Quay đầu nhìn, thấy Triệu Thư Hữu, Tần Hữu Phong cùng mấy nam tử khác đều mang vẻ mặt khó tả mà nhìn nàng, vừa kinh ngạc, vừa sững sờ, còn có chút…… sợ hãi?

Tiêu Tấn cùng Chu Thuấn thì mơ hồ chưa hiểu, còn Triệu Thư Bảo thì tò mò hỏi thẳng: “Tỷ tỷ, thiến là gì vậy?”

Trần Khinh Dao vội vàng khoát tay, cười gượng: “Không có gì, ta nói bừa đó, nào nào, chúng ta tiếp tục ăn đi, miêu miêu còn ăn ”

Nàng vốn muốn hỏi “miêu miêu còn ăn không”, ai ngờ quay sang thì thấy con báo cao lãnh kia đã dựng lông bỏ chạy mất, trông như bị dọa đến thấu tim.

“Khụ…… Xem ra nó ăn no rồi.” Trần Khinh Dao giả vờ như không có chuyện gì, nhiệt tình tiếp tục mời mọc, “Đừng dừng lại, ăn tiếp đi, ta còn mang mấy vò linh nhưỡng nữa đây.”

“Đúng rồi, tiếp tục nào.” Tần Hữu Phong giơ ly, hào sảng uống một hơi cạn sạch.

Triệu Thư Hữu thì gắp cho đệ đệ miếng thịt, chặn luôn cái miệng còn đang định hỏi tiếp của hắn.

Nhờ nàng khéo léo dẫn dắt cùng sự phối hợp của mọi người, khúc nhạc dạo nhỏ này cuối cùng cũng coi như bỏ qua, còn trong lòng ai có lưu lại cái bóng mờ nào không, thì khó nói.

Sau khi cùng nhau uống thêm một chén, Triệu Thư Hữu nhắc tới một chuyện: “Nghe nói gần đây Hình phong Chấp Pháp Đường mở cửa chiêu nạp người mới, các ngươi có nghe chưa?”

Trần Khinh Dao nói: “Hôm qua ta vừa nghe người ta nhắc tới, Triệu sư huynh cũng định gia nhập Chấp Pháp Đường sao?”

Trong nội môn mười đại phong, chỉ có Hình phong là không thu đệ tử, mà do các đệ tử của các phong khác kiêm nhiệm chức vụ. Nhưng yêu cầu lại không hề thấp, điểm thứ nhất, tu vi phải từ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên.

Cũng phải thôi, vì chức năng chính của phong này là bắt giữ, trấn áp. Nếu thực lực không đủ, làm sao có thể khống chế được cục diện?

Triệu Thư Hữu lắc đầu cười: “Ta không hợp, nhưng Tiêu sư đệ nếu có hứng thú, có thể thử một lần.”

Người của Chấp Pháp Đường, không ít là loại lãnh ngạnh sát phạt quyết đoán. Triệu Thư Hữu tự thấy mình không hợp nhưng hắn nhìn Tiêu Tấn, tuy bề ngoài ôn hòa, thong dong, thế nhưng một khi ra tay lại lộ ra sự tàn nhẫn không hề thua kém ai.

Tiêu Tấn cười: “Ta cùng A Dao đã bàn rồi, đang chuẩn bị đi xem.”

Thực tế, chính Trần Khinh Dao là người đề nghị hắn đi. Trong mắt nàng, Hình phong chẳng khác nào cơ quan công - kiểm - pháp của Thiên Nguyên Tông, thành viên Chấp Pháp Đường chính là “công chức”. Gia nhập vào đó, biết đâu lại có đãi ngộ ẩn giấu gì đó?

Hơn nữa, trong tông môn, nàng có thể luyện kỹ năng truyền thừa, Tần Hữu Phong cùng Triệu Thư Hữu đều có đồng môn luận bàn luyện tập, chỉ riêng Hàn Sơn phong bọn họ, trừ hai người ra thì không còn một bóng người. Tiêu Tấn chỉ có thể xuống núi giết yêu thú để rèn luyện. Nếu hắn vào Hình phong, coi như tìm được nơi mài dũa bản thân.

Hình phong tất nhiên không thiếu những việc chém chém giết giết. Tựa như lần trước, Dương Viêm môn có kẻ cấu kết ma tu, chính là phong chủ Hình phong dẫn thủ hạ xuất chiến, trong nháy mắt liền đem đối phương tiêu diệt.

Trần Khinh Dao cảm thấy, Tiêu Tấn rất hợp với công việc này: vừa có bổng lộc, vừa có thể tôi luyện chính mình, quả là đôi đường tốt đẹp.

Mà bản thân hắn cũng rất muốn, thế là hai người nhất trí.

Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau tới Hình phong, một người vì chính sự, một người đơn thuần đi xem náo nhiệt.

Núi của Hình phong khác hẳn các phong khác: toàn bộ ngọn núi giống như một thanh cự kiếm đen nhánh cắm thẳng lên trời, dựng đứng sừng sững, không có chút nhu hòa nào. Trên núi đừng nói linh thực linh thú, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không mọc nổi, chỉ toàn đá đen lạnh lẽo, hơi thở lãnh khốc ép người.

Trần Khinh Dao đứng dưới chân núi nhìn quanh, phát hiện không có đường đi, cũng chẳng có tiên hạc để cưỡi. Nói cách khác, bọn họ hoặc là phải leo, hoặc là bay lên.

Hai người nhìn nhau, nàng nói: “Chúng ta lên thôi.”

Tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể lăng không trong một đoạn thời gian ngắn. Hai người đồng loạt tung người, thân hình bỗng nhảy vọt khỏi mặt đất, nhanh chóng hướng đỉnh núi bay lên. Mỗi khi linh lực sắp cạn, liền mũi chân điểm lên vách đá mà tiếp lực. Cứ như thế bay liên tục gần mười lăm phút, mới rốt cuộc tới đỉnh.

Trần Khinh Dao xoay người nhìn lại vách núi cheo leo phía sau, lại ước chừng linh lực tiêu hao, khẽ lắc đầu: “Khó trách yêu cầu thấp nhất phải là Trúc Cơ hậu kỳ. Tu vi thấp hơn một chút, e rằng ngay cả đại môn Chấp Pháp Đường cũng không vào nổi.”

Chấp Pháp Đường tọa lạc ngay trên đỉnh núi, là một tòa đại điện vô cùng trang nghiêm, khí thế lạnh lùng. Hai người tiến lại gần, liền thấy có vài thành viên đang ra vào nơi đó.

Khác hẳn với đồng phục lam trắng của nội môn các phong, tất cả người của Chấp Pháp Đường đều mặc hắc y, dung mạo lạnh khốc, khí chất lại càng thêm lạnh khốc, từng người đều toát ra vẻ khốc suất đến mức không có bằng hữu.

Trần Khinh Dao vỗ vỗ vai Tiêu Tấn, cười nói: “Chỉ với bộ đồ thân hắc y kia thôi, ngươi nhất định phải gia nhập bọn họ.”

Nam nhân phải cười trong gió tuyết để thiên hạ không dám khinh thường.

Tiêu Tấn thì đang chăm chú quan sát tu vi và khí tức của những người này, thầm phán đoán thực lực. Nghe Trần Khinh Dao nói vậy, hắn đưa mắt nhìn kỹ bộ hắc y kia, xem xét vài lần. Hắn phát hiện tuy đó là pháp y nhưng cách luyện chế không hề tinh xảo bằng thủ pháp của A Dao. Chỉ cần hắn xuất ba, bốn phần lực, e rằng có thể dễ dàng xé nát.

Y phục này thì có gì đặc biệt chứ? Sao A Dao lại coi trọng như thế?

Tiêu Tấn không nghĩ ra, nhưng cũng không ngăn cản hắn mỉm cười gật đầu: “Hảo.”

Người muốn gia nhập hình phong không ít, vì vậy phải qua từng tầng khảo hạch, chọn lựa tinh anh. Hai người tìm quanh một hồi, rốt cuộc tìm được nơi khảo thí.

Ngồi đó là một vị Kim Đan chân nhân. Khác với vẻ mặt nghiêm nghị của những người khác, ông ta lại nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt ôn hòa, hoàn toàn không có chút nào là dáng vẻ cao cao tại thượng của Kim Đan tu sĩ.

“Vị sư thúc này, chúng ta đến vì Chấp Pháp Đường nạp tân.” Trần Khinh Dao tiến lên hành lễ.

Kim Đan chân nhân nửa nằm trên ghế, tay chỉ vào một pháp khí hình mâm tròn trước mặt, lười nhác cười nói: “Hai vị cứ gọi ta là sư huynh được rồi. Thấy mâm kia không? Đánh vào tâm mâm một chiêu.”

Trần Khinh Dao nhìn qua liền đoán, thứ này hẳn tương tự như bia đá trong đại bỉ của tông môn, dùng để đo lường uy lực công kích.

“Dạ, sư huynh.” Nàng khẽ lui lại một bước, nhường vị trí cho Tiêu Tấn, nhỏ giọng nhắc: “Ra một chiêu mạnh nhất.”

Tiêu Tấn gật đầu. Tay phải khẽ chộp, trường thương lập tức hiện ra, tím điện lôi quấn quanh, khí thế hung mãnh, khiến tim người xung quanh cũng phải đập nhanh.

Kim Đan chân nhân hơi nhướng mày.

Nói thật, lúc hai người bước vào, ông ta không để ý nhiều đến Tiêu Tấn. Bởi thoạt nhìn hắn tuấn nhã ôn hòa, nụ cười thường trực nơi khóe môi, rõ ràng giống một pháp tu hơn, không hợp với phong cách sát phạt của hình phong. Trái lại, Trần Khinh Dao khí chất dứt khoát, hào sảng, ông càng xem trọng.

Nhưng ngay khi trường thương xuất hiện, Kim Đan chân nhân liền phủ định nhận định ban đầu. Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà lại khiến ông có cảm giác bị uy h**p đôi chút. Người như vậy, sao có thể chỉ là vẻ ngoài ôn hòa vô hại?

Trong lòng ông tấm tắc thở dài lại thêm một kẻ giỏi che giấu.

Trường thương mang uy thế lôi đình, đánh mạnh xuống mâm tròn. Trần Khinh Dao chờ đợi ánh sáng tím b*n r* nhưng kết quả lại là mâm kêu kẽo kẹt, tỏa ra từng làn khói đen.

Nàng trợn mắt kinh ngạc. Cái gì vậy? Tiêu Tấn đánh hỏng pháp khí của người ta rồi sao? Hay vốn dĩ chất lượng kém, lấy ra chỉ để dọa người? Nhưng đây là Chấp Pháp Đường, sao lại dùng loại đồ vật cỏn con này?

Song Kim Đan chân nhân chỉ liếc qua, liền gật đầu khen: “Không tồi. Khói đen dày đặc, trong những đệ tử đến khảo hạch gần đây, sư đệ là người xuất sắc nhất.”

Trần Khinh Dao ngẩn ra, chỉ vào mâm tròn: “Nó… không hỏng sao?”

Kim Đan chân nhân cười: “Đây là bảo vật do một vị Luyện khí sư huyền giai chế tác, làm sao mà hư được?”

“……” Trần Khinh Dao trong lòng âm thầm bội phục vị luyện khí sư này quả thật có cá tính.

Có điều, nhìn cả phong đều lấy màu đen làm chủ thì pháp khí cũng phun khói đen, dường như cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là… cái khí chất uy nghiêm, trang trọng của Chấp Pháp Đường, nàng cảm thấy… hơi sụp đổ.

“Sư muội có muốn thử một chút không?” Kim Đan chân nhân mỉm cười hỏi.

Trần Khinh Dao vội xua tay: “Không không, xin hỏi sư huynh, hắn như vậy xem như đã qua rồi sao?”

“Đúng thế. Vị sư đệ này đã vượt qua cửa thứ hai, chỉ còn lại quan cuối cùng.”

“Xin chờ một chút.” Trần Khinh Dao ngạc nhiên, chẳng lẽ nàng bỏ sót cái gì? Rõ ràng mới chỉ qua một vòng, sao lại thành đã thông hai vòng rồi?

Tiêu Tấn lên tiếng: “Xin hỏi sư huynh, vậy cửa thứ nhất là gì?”

Kim Đan chân nhân cười, chỉ ra ngoài: “Đường các ngươi leo núi lúc nãy, chính là cửa thứ nhất.”

Đơn giản thô bạo đến mức ấy sao. Trần Khinh Dao thầm oán.

Chiêu sinh Chấp Pháp Đường chẳng lẽ lại tùy tiện vậy? Nội dung khảo hạch thế này, chẳng giống chút nào với lời đồn “khó nhập”.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, Kim Đan chân nhân nói tiếp: “Cửa thứ ba, là để vị sư đệ này tùy ý chọn một thành viên Chấp Pháp Đường giao thủ. Chỉ cần thắng, coi như thông qua.”

Trần Khinh Dao quyết định nuốt hết những lời phun tào vừa rồi.

Tùy ý chọn một thành viên giao thủ, nghe thì đơn giản nhưng trên thực tế, tất cả đều là Trúc Cơ hậu kỳ trở lên, thậm chí có kẻ đã thành Kim Đan. Nếu vận khí xấu chọn trúng một Kim Đan kiếm tu, thì còn đánh làm sao?

Kim Đan chân nhân lấy ra một pháp khí kỳ quái, nói: “Hôm nay tất cả thành viên Chấp Pháp Đường đều ở trong này. Sư đệ chọn đi.”

Trần Khinh Dao nhìn Tiêu Tấn, trong lòng muốn thay hắn nhấn, nhưng rồi nghĩ đến vận khí của chính mình còn chưa chắc tốt hơn, đành âm thầm cầu nguyện ánh sáng hào quang của vai chính lần này đừng sập.

Tiêu Tấn tùy tay chạm vào, pháp khí liền sáng lên một điểm.

Khóe miệng Kim Đan chân nhân lộ ra nụ cười “xem trò vui”, hô lớn: “Đoạn Liệt, ra ứng chiến.”

Cái ngữ khí kia, chẳng khác gì gọi “Thúy Hoa, ra tiếp khách.”

“Đoạn Liệt?” Trần Khinh Dao ngẩn ra, vội hỏi: “Là sư huynh Đoạn của Kiếm Phong sao?”

“Không sai, các ngươi quen biết à?” Kim Đan chân nhân cười đầy hứng thú.

Thật đúng là khéo, đệ tử mới tham gia khảo hạch lại chọn trúng Đoạn Liệt. Năm đó hắn nổi danh vì khả năng vượt cấp khiêu chiến, giờ bị người khác vượt cấp khiêu chiến, kết quả sẽ thế nào đây?

Trần Khinh Dao gượng cười. Quen biết thì sao, mới đây còn cùng tham gia tông môn đại hội, mà nàng nhớ rõ Đoạn sư huynh đã kết đan rồi.

Kim Đan, lại còn là kiếm tu. Đây là nàng miệng quạ đen, hay là vận mệnh vai chính ngược văn của Tiêu Tấn?

Nhưng Tiêu Tấn lại mặt mày bình tĩnh, khóe môi khẽ cười, chẳng có chút nào hoảng loạn.

Địa điểm tỉ thí chính là khoảng đất trống ngoài đại điện. Khi Đoạn Liệt xuất hiện, khí thế so với trước đã mạnh mẽ hơn hẳn, rõ ràng vừa mới tăng tiến.

Thấy hai người, hắn có chút bất ngờ, ôm quyền: “Nhị vị sư thúc sao lại ở đây?”

Nói rồi lập tức hiểu ra, nếu bị gọi ra ứng chiến, tức là một trong hai người đến tham gia khảo hạch.

Trong mắt hắn hiện lên vài phần hứng thú. Trong đại hội lần trước, Tiêu Tấn và Trần Khinh Dao đã biểu hiện rất chói mắt, nay cả hai đều đã từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến thẳng đến Trúc Cơ hậu kỳ, hắn cũng muốn thử xem thực lực bọn họ hiện giờ ra sao.

Tiêu Tấn bước lên một bước, ôm quyền: “Xin sư huynh chỉ giáo.”

“Xin mời!”

Không thêm nửa câu dư thừa, hai người lập tức lao vào giao chiến.

Trần Khinh Dao lùi về sau, xa xa quan sát. Tuy rằng một bên là Kim Đan sơ kỳ, một bên là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng động tĩnh giao thủ của họ cũng chẳng kém bao nhiêu so với Kim Đan kỳ đối quyết trong đại bỉ.

Kiếm ý của Đoạn Liệt hùng hậu cuồn cuộn, như núi cao vực sâu, khí thế hùng vĩ. Trường thương của Tiêu Tấn thì cuồng bạo dữ dội, tím điện nổ vang, tựa như có thể xé toạc trời cao.

Trong lúc bất tri bất giác, bên ngoài Chấp Pháp Đường đã tụ tập không ít người. Một mảng hắc y chen chúc đứng xem.

“Người giao thủ với Đoạn Liệt là ai vậy?” Có người tò mò hỏi.

Một Trúc Cơ hậu kỳ mà có thể đấu ngang ngửa với Kim Đan sơ kỳ kiếm tu, bậc thiên tài thế này, ngay cả hình phong cũng hiếm khi nhìn thấy.

“Tới khảo hạch đệ tử, gọi là gì……” Vị Kim Đan chân nhân chủ trì khảo hạch khẽ cau mày, chợt nhớ ra mình từ nãy đến giờ còn chưa hỏi tên hai người này. Cũng chẳng lạ, từ trước đến nay đều như vậy, ai biết đệ tử có qua được khảo hạch hay không, nếu không qua thì hà tất phí tâm ghi nhớ tên.

Hắn quay sang hỏi Trần Khinh Dao: “Không biết sư muội hai người xuất thân từ phong nào?”

Trần Khinh Dao chắp tay thi lễ với mọi người, mỉm cười: “Chúng ta đến từ Hàn Sơn phong. Tại hạ Trần Khinh Dao, còn hắn là Tiêu Tấn, kính chào chư vị sư huynh sư tỷ.”

Lập tức có người kêu lên: “Các ngươi là đệ tử của Hàn Sơn chân quân!”

Nội môn đệ tử cấp thấp thì chẳng mấy ai không biết đến Trần Khinh Dao. Chỉ là những người của Hình Phong này phần nhiều đều là Kim Đan, ngày thường hoặc là chấp hành nhiệm vụ, hoặc là bế quan, nên tuy có nghe qua danh tiếng đồ đệ Hàn Sơn chân quân, nhưng vẫn chưa từng đối mặt mà nhận ra.

“Nguyên lai là Hàn Sơn phong sư thúc, khó trách có thể cùng Đoạn Liệt đánh đến bất phân thắng bại.”

Chuyện phát sinh trong đại bỉ trước đó, bọn họ đều từng nghe qua: hai tiểu sư thúc của Hàn Sơn phong, vào lúc mấu chốt xoay chuyển thế cục cho tông môn, lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà quét ngang Trúc Cơ hậu kỳ. Thực lực như vậy, cho dù bọn họ là Kim Đan, cũng phải tự thở than không bằng.

Bên kia, hai người vẫn còn đang giao thủ. Đoạn Liệt với Kim Đan sơ kỳ, linh lực hùng hậu; Tiêu Tấn tuy chỉ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng cũng không hề kém cạnh. Lại thêm cả hai đều chỉ là luận bàn, không mang sát tâm, cho nên từ hừng đông đánh thẳng tới đêm tối, vẫn chưa phân ra thắng bại.

Trần Khinh Dao thầm tính toán năm xưa Đoạn Liệt từng một mình chọn xuyên năm đối thủ Trúc Cơ hậu kỳ, trong khi Tiêu Tấn cũng xuyên qua ba người. Xét theo đó thì Đoạn Liệt vẫn hơn một bậc. Nhưng bây giờ thực lực hai bên đã gần như tương đương chứng tỏ tốc độ tiến bộ của Tiêu Tấn còn nhanh hơn nhiều thiên tài cùng thế hệ.

Mãi đến tận đêm khuya, cả hai cùng kiệt lực, mới chịu dừng lại. Kết quả, hòa.

Tuy theo quy định phải đánh bại thành viên Chấp Pháp Đường mới tính là thông qua nhưng vị Kim Đan chân nhân chủ khảo trực tiếp phẩy tay cho Tiêu Tấn qua cửa. Mọi người xung quanh cũng chẳng có ai dị nghị đổi lại bất kỳ một Kim Đan sơ kỳ nào khác, thắng bại đã sớm định rồi.

Thế là, Tiêu Tấn chính thức trở thành một thành viên của Chấp Pháp Đường. Theo lời Trần Khinh Dao, đây coi như là đã tìm được “công việc ổn định, ăn cơm nhà nước”.

Chưa bao lâu sau khi nhậm chức, hắn nhận nhiệm vụ đầu tiên.

Nhiệm vụ của Chấp Pháp Đường không giống nhiệm vụ thường nhật ở Nhiệm Vụ Đường. Bọn họ hoặc là san bằng môn phái nào đó, hoặc tiêu diệt thế gia phản loạn, hoặc nhổ tận gốc những ổ nhóm ma tu lẩn khuất trong địa phận Thiên Nguyên Tông.

Lần này, nhiệm vụ là tiêu diệt một ngôi thôn nhỏ. Theo báo cáo thám tử, thôn này đã chẳng còn dân thường, toàn bộ đều là ma tu ngụy trang thành bá tánh.

Trần Khinh Dao phát hiện, từ khi quen biết Tiêu Tấn đến giờ, ngoại trừ đôi lúc hắn đi săn giết yêu thú, những lúc còn lại hầu như hai người luôn đồng hành. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự hành động riêng lẻ.

Nàng không phải là không yên tâm, chỉ là cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó. Thế là trước ngày xuất phát, nàng gọi Tiêu Tấn tới, kiểm tra kỹ nhẫn trữ vật của hắn.

“Đan dược thì còn đủ, bùa chú cần chuẩn bị thêm, còn cả trận bàn phòng ngự nữa.”

Nói rồi nàng mở nhẫn trữ vật của mình, đem những thứ thấy có thể dùng được chia cho hắn một nửa. Sau khi kiểm tra lại lần cuối, mới gật gù: “Hẳn là không sai biệt lắm.”

Đến pháp khí phòng thân là ngọc kiếm của sư tôn, chỉ vì chỉ có nàng mới kích phát được, nếu không nàng cũng muốn đưa cho hắn mang theo, để phòng bất trắc.

Tiêu Tấn thấy nàng bận rộn lo liệu, cảm thấy thật ra chuẩn bị thế là dư thừa đi chém giết đám ma tu kia, căn bản không cần nhiều đến vậy. Nhưng hắn lại rất thích bộ dáng nàng vì hắn mà nhọc lòng, cho nên bất kể nàng đưa gì, hắn đều cười nhận lấy.

Khi hắn rời đi, Trần Khinh Dao khẽ lẩm bẩm: “Lúc trước mẫu thân đưa ta đi du xuân, chẳng lẽ cũng là tâm tình như vậy?”

Nhiệm vụ lần này diễn ra hết sức thuận lợi. Thành viên Chấp Pháp Đường vốn dĩ đều là tinh anh trong tông môn, tuy thôn nhỏ ma tu đông đảo, nhưng cũng chẳng đáng để đặt vào mắt.

Thế nhưng, ngay lúc đang tính toán dọn sạch chiến trường, mọi người lại phát hiện tên thành viên mới kia đang ngồi xổm bên đám th.i th.ể, hết sức nghiêm túc mà… lục soát.

Hơn nữa hắn còn rất có nguyên tắc chỉ lục soát những tên do chính hắn giết, còn người khác hạ thủ thì tuyệt đối không động vào.

Vị tu sĩ dẫn đầu nhìn cảnh này, trong lòng nghĩ nghe nói tên này là đệ tử của Hàn Sơn chân quân, chẳng lẽ chân quân quanh năm không ở tông môn, không chuẩn bị tài nguyên cho hắn? Nếu thật sự như vậy, khó trách hắn “túng quẫn” đến mức ngay cả đám ma tu keo kiệt này cũng không bỏ sót.

Hắn thấy Tiêu Tấn cũng chẳng dễ dàng gì, nên không thúc giục, còn thầm nghĩ lần này nhất định phải xin thêm thù lao từ tông môn, kẻo bị người khác nói hắn bạc đãi thủ hạ.

Đợi Tiêu Tấn lục soát xong, hắn mới ra lệnh mọi người trở về tàu bay.

Vì nhiệm vụ có tính bí mật nên bọn họ cưỡi loại phi hành khí đơn giản, không gian cũng nhỏ hẹp. Ai nấy chỉ tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.

Vị tu sĩ dẫn đầu vốn đã lưu tâm đến Tiêu Tấn từ trước, sợ hắn là tân binh chưa quen, bèn lén quan sát nhiều lần.

Rồi hắn thấy tên “nghèo túng” này lấy ra một cái bình ngọc bụng lớn, rót ra một viên đan dược nuốt vào.

Nếu hắn không hoa mắt, đó là cực phẩm đan! Nhìn thể tích của cái bình ngọc kia, ít nhất cũng chứa được năm mươi viên!

Chưa hết, uống xong loại đan này, Tiêu Tấn lại lôi ra một loại đan khác, vẫn là cực phẩm, vẫn bình ngọc bụng lớn như cũ.

Kế tiếp, hắn còn lôi ra một cái trận bàn phòng ngự cao giai. Nhưng khi thấy ánh mắt đồng môn xung quanh, hắn lại cất vào, đổi thành lấy ra một cái tiểu vại.

Chỉ bằng khứu giác, vị tu sĩ dẫn đầu liền biết đó ít nhất là thịt yêu thú tam giai được ướp.

Chưa dừng ở đó, hắn lại lấy thêm một cái bánh trắng nhìn tưởng bình thường, nhưng linh khí thoát ra cho thấy nó được làm từ linh mạch tứ phẩm.

Bánh kẹp thêm thịt yêu thú tam giai, chậm rãi ăn như đang thưởng thức mỹ vị.

Tu sĩ dẫn đầu: “……”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.