Sau khi tôi thể xong, mấy người đều rõ ràng tăng lên một đoạn thực lực.
Ba người Tô Ánh Tuyết tạm thời chưa thể tiêu thụ Giao vương huyết, Trần Khinh Dao bèn luyện riêng cho họ khí huyết đan, dược lực cũng cường hãn chẳng kém.
Xét về mặt thực lực, bọn họ đã có thể bắt đầu “làm việc” nhưng Trần Khinh Dao lại chần chừ.
Nàng vốn mang danh sơn tặc đầu lĩnh nhưng kỳ thật chỉ là treo cái hư danh cho oai. Lần trước chiếm Thanh Phong trại, chẳng qua là để che giấu tung tích, hòa nhập vào nơi này, phòng ngừa bị phát hiện thân phận ngoại lai.
Thực tế, cả bảy người bọn họ từ đầu tới giờ còn chưa từng chủ động cướp bóc ai.
Tuy nói ở giới ngoại, mọi người đều tranh đánh, cướp đoạt địa bàn nhưng nàng chung quy không sinh trưởng tại đây. Để hòa nhập thì hòa nhập, chứ tận đáy lòng cũng chẳng thật sự đồng tình với cách hành xử ấy.
Không lý do mà đến tận cửa cướp của người ta, giống như quá thất đức. Trong tu chân giới, kiểu làm vậy vốn là ma tu mới chẳng kiêng dè.
Trần Khinh Dao phiền não vô cùng. Ngày thường nàng hay hô hào “đi xem hàng xóm có thứ tốt gì không” nhưng chỉ là cái miệng tiện thôi. Giờ thật sự có thực lực để đi, lại phát hiện bản thân chẳng làm nổi chuyện dẫn đầu mạo phạm người khác.
“Chẳng lẽ phải chờ người ta đến đánh, rồi ta mới phản kích?”
Nàng nghĩ mãi, nhưng nếu chẳng ai đến gây chuyện thì sao? Vậy thì lấy đâu ra cơ hội phát tài?
Đúng lúc ấy, Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901781/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.