Đối với cái tên Hoa Quả Sơn, sáu người còn lại đều có chút mờ mịt.
Trần Khinh Dao bèn kể cho bọn họ nghe câu chuyện về Mỹ Hầu Vương. Có điều, kết cục câu chuyện bị nàng “tùy ý” sửa đổi Tôn Ngộ Không sau khi đại náo thiên cung thì không hề bị áp dưới Ngũ Hành Sơn, cũng chẳng đi Tây Thiên lấy kinh, mà là quay về Hoa Quả Sơn, vui vẻ tiêu dao làm Đại vương của bầy khỉ nhỏ.
“Liền gọi là Hoa Quả Sơn, gọi là Hoa Quả Sơn đi! Vừa hay chúng ta còn có tiểu khỉ Chi Chi nữa!” Triệu Thư Bảo nghe xong thích chí, hai tay giơ cao ủng hộ quyết định của Trần Khinh Dao.
Những người khác dù thấy cái tên này hơi mang mùi trò đùa nhưng xét cho cùng, việc đánh chiếm một sơn trại vốn cũng chỉ là chuyện nảy ý bất chợt, đâu tính chuyện nghiêm túc gì. Đổi thành Hoa Quả Sơn chí ít nghe còn thuận tai hơn Thanh Phong trại, bằng không nếu sau này gặp phải đệ tử Thanh Phong Tông, lại bị hỏi có quan hệ gì, thật khó xử.
Chỉ có Chu Thuấn lẩm bẩm: “Nhưng nơi này chẳng có hoa, cũng chẳng có quả gì cả.”
Triệu Thư Bảo vội vàng phản bác: “Sao lại không có! Vừa rồi trên đường ta thấy một đóa hoa to lắm!”
Hắn dang rộng hai tay, cố sức tạo thành một vòng tròn lớn để mô tả kích cỡ.
Triệu Thư Hữu vốn tưởng đệ đệ bịa chuyện để bênh cái tên này, liền cười: “Thôi được rồi, Hoa Quả Sơn thì Hoa Quả Sơn. Không có hoa thì chúng ta tự trồng hai gốc là xong.”
“Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901780/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.