Sau khi đánh bại hung thú ngũ giai hôm ấy, Trần Khinh Dao liền tách ra, mấy ngày không gặp, vậy mà hai con quái thú lớn lại trưởng thành thêm một chút. Dù chưa đạt tới ngũ giai, nhưng trong đám tứ giai thì đã thuộc hàng xuất sắc. Trần Khinh Dao có lý do để hoài nghi rằng bọn chúng đã lén bám theo nàng và Tiêu Tấn, ăn dọc đường nên mới lớn nhanh như vậy.
Đám ma tu bên kia cũng có chiến thú, kẻ thì tam giai, kẻ thì tứ giai, vốn dĩ oai phong hùng hổ. Nhưng ngay khi hai con quái thú khổng lồ xuất hiện, chiến thú lập tức run rẩy, nuốt nước bọt mà lùi về sau. Nếu không bị chủ nhân quát ngăn, có lẽ chúng đã quay đầu bỏ chạy.
“Sao lại thế này?” Một tên ma tu biến sắc. “Hung thú cao giai không phải chỉ hoạt động ở dưới khe sao? Sao lại chạy lên đây!”
Một kẻ khác hoảng hốt: “Chúng ta, chúng ta mau đi thôi…”
Bọn họ tuy tu ma, cũng điều khiển hung thú làm chiến thú, nhưng hung thú trong khe vốn không có lý trí. Bất kể ma tu hay đạo tu, trong mắt chúng đều chỉ là thức ăn. Hai con quái thú trước mặt hiển nhiên không dễ đối phó.
Tên cầm đầu quát: “Hoảng cái gì! Cho dù hung thú muốn ăn, đứng mũi chịu sào cũng là hai kẻ tu đạo kia.”
Hắn đưa ánh mắt đầy ác ý nhìn Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn. Trước có mấy tên bọn họ, sau lưng có hung thú, hai kẻ này chết chắc.
Ánh mắt hắn lại dừng lên hai con quái thú đang từ từ đi tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901793/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.