Đoạt Hồn Môn bị tiêu diệt, biên giới mấy tòa thành trì của Thiên Nguyên Tông ngắn ngủi yên ổn được vài ngày. Nhưng sau đó, ma tu lại tiếp tục kéo tới quấy nhiễu. Chỉ là, trải qua nhiều trận hỗn chiến trước đó, tu sĩ trong thành đã không còn hoảng loạn. Giặc đến thì đánh, nước dâng thì xây nền, tới thì chỉ lo ứng chiến.
Ngay cả người phàm trong thành cũng bớt đi mấy phần sợ hãi, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần Thiên Nguyên Tông còn phái người thủ thành, hễ có tiên trưởng tọa trấn, ma tu đừng mong xông vào!
Trong vòng lặp thủ vệ phản kích, thủ vệ phản kích như thế, thời gian lặng lẽ trôi qua. Chớp mắt, chính ma chi chiến đã giằng co tám năm trời.
Tám năm ấy, cục diện biến hóa khôn lường có môn phái chính đạo thất thủ, cũng có thế lực ma đạo bị diệt vong. Nhưng theo đà ma đạo ngày càng hưng thịnh, ngoại trừ Thiên Nguyên Tông, các tông môn khác ít nhiều đều chịu thua thiệt trong tay ma tu.
Một số môn phái nhỏ dần dần tìm cách nương nhờ dưới cánh Thiên Nguyên Tông, mong cầu được bảo hộ. Thậm chí có cả những đại tông môn, sau khi mất đi vài tòa thành trì, cũng đành phải cúi đầu, chủ động chìa ra cành ô-liu kết minh.
Trần Khinh Dao và đồng môn nhiều năm liền luôn trấn thủ biên cảnh. Khi nghe tin, họ mới biết Thiên Nguyên Tông đã đứng ra làm đầu, chính thức kết thành liên minh chính đạo.
Ngay sau đó, vị đại sư trận đạo duy nhất đương thời, cũng là cựu phong chủ Trận Phong của Thiên Nguyên Tông - Huyền Tương chân quân, từ Thiên Phong xuất quan, kêu gọi toàn bộ trận tu cấp bậc Huyền giai trở lên trong liên minh, cùng tiến về biên giới chính – ma, chuẩn bị bố trí một tòa đại trận kết giới chưa từng có từ xưa đến nay.
“Đại trận bảo hộ toàn bộ chính đạo?” Trần Khinh Dao nghe mà líu lưỡi.
Chỉ riêng một hộ thành đại trận đã được coi là quy mô to lớn, huống chi nay lại muốn dựng nên kết giới chắn ngang chính ma hai giới. Đừng nói nhìn bằng mắt không thấy nổi điểm cuối, ngay cả cưỡi phi chu bay thẳng, e cũng phải mấy chục ngày mới hết đoạn!
Sau khi kết giới hoàn thành, sẽ chỉ lưu lại một lỗ hổng duy nhất làm thông đạo giữa hai giới cũng chính là chiến trường duy nhất. Ngoài con đường ấy ra, cho dù là Hóa Thần tu sĩ cũng khó lòng vượt qua.
Đại trận to lớn như thế, sức người sức của tiêu hao khôn xiết khó lường. Nhưng chỉ có cách này, mới có thể bảo vệ người phàm ở mức tối đa, mới có thể thực sự trói buộc chính đạo lại thành một sợi dây thừng bền chặt. Nếu không, các tông môn cứ phân tán khắp nơi, thì kết minh cũng chỉ là danh hão.
Trần Khinh Dao nghe xong, hứng thú dâng trào. Dù không thể trực tiếp tham dự thì đi mở rộng tầm mắt cũng đáng.
Gần đây biên cảnh không có chiến sự, nàng liền cùng các đồng môn bàn bạc một tiếng, kéo theo Tiêu Tấn, thẳng đường tới đại bản doanh của nhóm trận tu ở Khê Cốc.
Do trước đó đã nhận được truyền tin phù từ Huyền Tương chân quân, nên khi hai người hạ xuống, đã có Phan Thư Vân - tiểu đệ tử thân truyền của chân quân ra đón. Người này Trần Khinh Dao cũng quen thuộc, năm xưa nàng từng theo học ở Trận Phong, nhiều lần cùng hắn qua lại khi nghe giảng.
Ba người chào hỏi, rồi Phan Thư Vân dẫn bọn họ đi gặp Huyền Tương chân quân, tiện thể giới thiệu tình hình nơi đây.
Một tòa đại trận chưa từng có trong lịch sử, dĩ nhiên không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Hiện tại mới chỉ là giai đoạn chuẩn bị, số trận tu có mặt mới được một nửa.
Trần Khinh Dao nghe xong thì mỉm cười: “May mà chúng ta đến kịp, không bỏ lỡ việc trọng đại này.”
“Dù nhị vị sư thúc không đến, sư tôn cũng sẽ đích thân truyền tin mời.” Phan Thư Vân cười đáp.
Hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của sư tôn, từng nhiều lần nghe lão nhân gia tiếc nuối rằng năm xưa đã bỏ lỡ một hạt giống có tư chất tuyệt hảo, vốn có thể thu làm quan môn đệ tử.
Hắn nhìn mãi mới hiểu ra, tiểu sư thúc tuy bề ngoài không phải sư muội của hắn nhưng sư tôn lại coi nàng chẳng khác nào nửa đồ đệ mà đối đãi, vì thế không tiếc truyền thụ trận đạo cho nàng. Đãi ngộ như vậy, ngay cả những đệ tử ký danh cũng không từng có.
Lão nhân gia khó khi rời khỏi Thiên Phong, nay nghe nói tiểu sư thúc muốn tới, ngoài miệng không biểu lộ nhưng trong lòng lại vô cùng cao hứng, thậm chí còn dặn dò hắn phải ra tận cửa nghênh đón, không được sơ suất.
Trần Khinh Dao nghĩ đến vị lão thần tiên tựa như phong chủ Trận Phong kia, lại nhớ đến tiểu hòa thượng sáng bóng sau khi vượt qua kiếp nạn, không khỏi khẽ mỉm cười.
Mấy người đi đến ngoài động phủ tạm thời của Huyền Tương chân quân, vốn định tiến vào bái kiến, lại nghe nói lúc này bên trong đang có khách, Phan Thư Vân liền đưa bọn họ đi nghỉ ngơi trước. Không ngờ giữa đường có một tiểu đệ tử hốt hoảng chạy tới, nói có việc gấp cần Phan Thư Vân tự mình xử lý.
Huyền Tương chân quân là người đứng đầu nơi này, mà Phan Thư Vân lại là đệ tử thân truyền, tất nhiên sự vụ bận rộn. Trần Khinh Dao liền cười nói: “Chính sự quan trọng, Phan sư đệ cứ đi lo liệu trước, để vị tiểu đạo hữu này dẫn đường cho chúng ta cũng như nhau thôi.”
Phan Thư Vân không muốn thất lễ, nhưng đầu kia sự tình quả thực cấp bách, bất đắc dĩ chỉ có thể căn dặn tiểu đệ tử phải hết lòng chiêu đãi hai người, rồi vội vã rời đi.
“Làm phiền đạo hữu rồi.” Trần Khinh Dao mỉm cười nói với tiểu đệ tử kia.
Đối phương vội vàng đáp: “Không dám, nhị vị tiền bối, xin mời bên này.”
Vừa rồi Phan Thư Vân đi gấp, chưa kịp giới thiệu thân phận của Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn, chỉ nói họ là khách của Huyền Tương chân nhân. Tiểu đệ tử này vốn nhập Trận Phong sau khi Trần Khinh Dao đã ly tông, cho nên không nhận ra họ, tưởng rằng bọn họ đến đây cùng để tham kiến đại trận.
Hắn vừa đi vừa lén lút quan sát, trong lòng không khỏi thầm nghĩ hai vị tiền bối này ngôn từ ôn hòa, dễ gần, nhưng hơi thở quanh thân lại khiến người ta sợ hãi. Tựa như đã quen lắm với máu tanh, cả người đều bao phủ sát khí.
Trần Khinh Dao vốn không biết người khác đang nghĩ gì. Nàng cùng đồng bạn đã ở biên giới suốt gần mười năm, giết chóc ma tu không đếm xuể. Dù nàng không hề tự nhận, nhưng khí tức sát phạt đã sớm hằn sâu trong xương máu, vô tình tỏa ra, tựa như binh khí vừa rời khỏi vỏ.
Nàng đã như vậy, huống chi Tiêu Tấn bên cạnh. Hắn tuy miệng luôn mỉm cười, nhưng trong mắt người khác, nụ cười ấy chỉ khiến sống lưng lạnh toát, kinh hồn bạt vía.
Khí thế của hai người, trong đám đông toàn trận tu, quả thực có vẻ không hợp. Bọn họ đi đến đâu, ánh mắt xung quanh lập tức dõi theo đến đó.
Trần Khinh Dao nhạy bén cảm giác được, thầm thấy kỳ quái. Nàng ngầm truyền âm cho Tiêu Tấn: “Sao mọi người đều nhìn chằm chằm chúng ta vậy? Mau nhìn giúp ta xem có phải trên mặt dính bụi, hay áo quần chưa chỉnh tề không?”
Tiêu Tấn nghe vậy liền quay đầu, chăm chú quan sát nàng, rồi cười nói: “Hết thảy đều bình thường, không có gì không ổn.”
Trần Khinh Dao cũng đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy cũng chẳng có gì lạ. Nàng bèn cười cười: “Vậy thì họ nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ chưa từng thấy mỹ nam mỹ nữ sao?”
Lời ấy chỉ là nói đùa. Trong tu chân giới, tuấn nam mỹ nữ vốn chẳng hiếm. Dĩ nhiên, đẹp đẽ như Tiêu Tấn hay Tần Hữu Phong quả thật hiếm thấy, còn nàng thì dung mạo tuy không kém nhưng cũng không đến mức khiến người khác kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù vậy, Trần Khinh Dao cũng chẳng để tâm đến chuyện dung nhan. Dẫu không khuynh quốc khuynh thành, nàng vẫn sống tốt, vì tu hành nào có thể dựa vào gương mặt. Nói cho cùng, nếu có người phải dựa mặt ăn cơm, ngược lại chính là phải dựa vào gương mặt của nàng.
Nghĩ như thế, nàng lại liếc sang Tiêu Tấn một cái. Từ khi kết đan đến nay, dung mạo của hắn gần như không thay đổi, nhìn mãi nhiều năm vẫn thấy tuấn mỹ vô song.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt nàng, Tiêu Tấn hơi nghiêng đầu, cúi mắt nhìn lại, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trần Khinh Dao vội dời mắt đi, trong lòng thầm lẩm bẩm một tiếng yêu nghiệt! Lại muốn dùng gương mặt mê hoặc ta ư? Hừ, sao ta có thể mắc mưu! Cùng lắm thì nhìn thêm hai lần thôi.
“Các ngươi là ai?” Cuối cùng, trong đám người đang dõi theo, cũng có kẻ lên tiếng.
Trần Khinh Dao ngẩng đầu nhìn lại, thấy mấy tu sĩ đứng đối diện, vây quanh một người trẻ tuổi cầm đầu. Người này có tu vi Kim Đan trung kỳ giống nàng, lông mày hơi nhíu, khí thế ngạo nghễ, lúc này đang nhìn chằm chằm vào nàng và Tiêu Tấn.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh hắn đã có một kẻ khác lên tiếng, giọng mang theo vài phần không hài lòng: “Đây là nơi trọng địa của trận đạo, kẻ không phải trận tu không được tùy tiện vào. Các ngươi là ai, ai cho phép tiến vào?”
Tiểu đệ tử dẫn đường vội vàng muốn giải thích nhưng Trần Khinh Dao đưa tay ngăn lại, rồi mỉm cười nói: “Phi trận tu không được tự tiện vào? Điểm này tại hạ thật sự không biết. Nhưng không biết các vị dựa vào đâu mà chắc chắn cho rằng ta không phải trận tu?”
Người kia hừ một tiếng: “Cần gì phải phân tích, chỉ nhìn khí tức đầy mùi máu trên người hai ngươi, ngoài kiếm tu ra còn có thể là gì?”
Trần Khinh Dao lúc này mới hiểu ra, thì ra nguyên nhân khiến mọi người nhìn chằm chằm là bởi khí huyết sát phạt trên thân họ. Nàng vốn chưa từng để ý, nên thoáng chốc hơi sững lại.
Đối phương thấy thế, lại cho rằng mình đoán đúng, liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Nơi này không phải chỗ kiếm tu nên đến. Các ngươi mau lui ra đi. Nếu một lát nữa bị người xua đuổi, e rằng sẽ khó coi hơn.”
Trần Khinh Dao thật sự thấy buồn cười. Nàng vốn là đan tu, cũng tinh thông trận đạo, luyện khí, phù đạo, thậm chí bàn về pháp tu cũng chẳng sai. Chỉ duy nhất cùng kiếm tu chẳng hề liên quan. Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta nhận nhầm thành kiếm tu, quả là nực cười.
Dù những người này có mở miệng đuổi khéo, nhưng thái độ vẫn chưa đến mức quá đáng. Trần Khinh Dao cũng không phải người nhỏ nhen, bèn ôn hòa nói: “Đạo hữu chỉ sợ đã nhìn lầm rồi. Tại hạ vốn là trận tu.”
Thế nhưng đối phương lại cho rằng nàng chỉ đang tìm cớ để ở lì không chịu đi, liền dựng thẳng lông mày, lòng đầy khó chịu:“Không có thời gian cùng ngươi càn quấy, nếu còn không mau lui thì đừng trách bọn ta trở mặt vô tình!”
Tiểu đệ tử dẫn đường bất chấp tất cả, vội vàng lớn tiếng kêu lên:
“Vài vị xin hãy khoan! Hai vị tiền bối này đích thực là khách nhân của Chân Quân, tại hạ có thể làm chứng!”
Lời vừa dứt, mấy người đối diện cùng đám tu sĩ đang đứng xem đều lộ vẻ kinh ngạc:
“Chân Quân?”
Tu sĩ trận đạo khắp nơi còn đang lục tục kéo đến, giờ phút này nơi đây duy nhất có một vị chân quân, chính là Huyền Tương chân quân. Cho dù về sau còn có Hóa Thần chân quân trong giới trận tu, cũng chẳng thể so sánh được với Huyền Tương, bởi vì ông chính là đương thời, ít nhất ở hạ giới này, người duy nhất đạt tới cấp bậc Địa giai trận đạo đại sư.
Khi trước, tin tức Huyền Tương chân quân thăng lên Hóa Thần, sức chấn động vẫn không lớn bằng việc ông bước vào hàng ngũ Địa giai đại sư trận đạo. Đối với người thường đã là kinh hãi, đối với trận tu lại càng là chấn động long trời lở đất.
Nói không ngoa, việc ông có thể kêu gọi thiên hạ trận tu tụ hội hôm nay, không phải dựa vào thân phận Thái thượng trưởng lão Thiên Nguyên Tông, mà chính nhờ vào tạo nghệ trận đạo của bản thân.
Những vị đại sư Huyền giai vốn đã thành danh đều nô nức tìm đến, mang theo đệ tử và hậu bối, ai ai cũng mong được lọt vào mắt xanh của ông, cầu một hai câu chỉ điểm cũng đủ thỏa nguyện cả đời.
Vậy mà lúc này, trước mắt lại xuất hiện hai người trẻ tuổi, tu vi cũng không cao thâm, nhìn qua lại chẳng giống trận tu, thế nhưng lại được gọi là khách nhân của Huyền Tương chân quân?
Nếu như trước đây mọi người còn nhìn Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn vì khí tức huyết sát tỏa ra từ thân họ, thì lúc này, ánh mắt bọn họ đã thêm phần dò xét, nghi hoặc, thậm chí mang theo vài tia soi mói:
“Hai người này, rốt cuộc có tư cách gì mà được Huyền Tương chân quân coi trọng đến vậy?”
Tu sĩ trẻ tuổi vẫn im lặng từ nãy tới giờ, rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn về phía Trần Khinh Dao.
Trần Khinh Dao liền chắp tay hành lễ, ôn hòa nói: “Như vậy, có thể cho phép chúng ta đi qua rồi chứ?”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, lại có một người chen vào, giọng điệu tuy khách khí nhưng ẩn giấu sự ghen ghét cùng khiêu khích:
“Nếu các hạ thật là trận tu, lại còn là khách nhân của Huyền Tương chân quân, tất nhiên phải có chỗ hơn người trong trận đạo. Không biết có thể bộc lộ tài năng, cho chúng ta mở rộng tầm mắt một phen chăng?”
Không ít người nghe ra trong lời này mang ý châm chọc, nhưng ngoài số ít cau mày, vẫn chẳng ai lên tiếng ngăn lại. Bởi lẽ trong lòng họ cũng đầy hiếu kỳ rốt cuộc hai kẻ trẻ tuổi này có bản lĩnh thật sự, hay chỉ là dựa vào chút quan hệ mà được tiến cử?
Mà bọn họ lại không hề nhận ra, lúc này đã có hai luồng thần thức từ nơi khác lặng lẽ chú ý đến tình huống bên này.
Cách đó không xa, trong động phủ của Huyền Tương chân quân, có người mỉm cười nói: “Huyền Tương huynh không định ra tay sao?”
Huyền Tương chân quân mặt mang ý cười nhàn nhạt: “Chuyện của người trẻ tuổi, bọn lão già chúng ta nhúng tay vào làm gì.”
Nhưng trong lòng ông lại thầm nhếch môi: một đám tiểu tử không có mắt nhìn, lát nữa thì biết khóc thế nào cho cam!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.